Kiều Phong - Ông
Võ Văn Ái là chủ nhiệm tờ Quê Mẹ. Ông Nguyễn Viết Ty là chủ nhiệm tờ
Đoàn Kết. Cả hai tờ cùng xuất bản ở thủ đô nước Pháp nhưng lập trường
đối nghịch nhau như sáng với tối, như địa ngục và thiên đường, như chiến
sĩ quốc gia và bồi bút Cộng sản.
Tờ Quê Mẹ, như phần lớn những tờ báo
của người Việt lưu vong, thường đem tội lỗi của Đảng Cộng sản Việt nam
ra phân tích cặn kẽ, châm trích cay nghiệt. Tờ Đoàn Kết thì như tất cả
những tờ báo của những đảng viên cộng sản trẻ tuổi, đang lớn, ra công
bảo vệ sự sáng suốt của Đảng cũng như sự rực rỡ tên vàng của bác Hồ,
khoe khoang nước giàu dân mạnh, Việt Nam đói rách hiện nay chính là đuốc
soi đường cho nhân loại…
Làm công việc khen ngợi một bọn
độc tài, bảo vệ uy tín cho một chính quyền cỡ như chính quyền Hà nội
hiện nay quả là một việc làm có tính cách Mác xít, vì nó đòi hỏi sự lao
động cật lực, vất vả lắm. Còn những người làm công việc giễu cợt ở tờ
Quê Mẹ thì có vẻ khơi khơi, thoải mái… Một bên chê, một bên kia ra công
nâng bi, hận thù to dần. Cho đến một hôm, Nguyễn Viết Ty, chủ nhiệm Đoàn
Kết chịu không nổi nữa, hắn viết cho ông Võ Văn Ái và tờ Quê Mẹ những
dòng nguyên văn như sau:
“Kể từ nay tôi rất mong
ông Võ văn Ái và ban biên tập Quê Mẹ đóng miệng chó lại – chứ không có
ngày sẽ vỡ mặt và bị tống cổ về Việt nam ăn cứt, Chủ báo Đoàn Kết Nguyễn
viết Ty, 70 Rue Magazine 75006 Paris quyết liệt tranh đấu”.
Những lời lẽ trên đây được in
trên tờ Đoàn Kết, in nguyên thủ bút của tác giả. Có lẽ chủ báo Nguyễn
Viết Ty cẩn thận, sợ không đăng chữ viết tay của mình lên thì không ai
dám tin là hắn lại có được những câu văn chương xuất thần bay bướm lả
lướt như vậy.
Trước hết phải công nhận ngay
một giá trị khó chối cãi của năm dòng văn chương có đầy đủ chó với cứt
đái của chủ nhiệm báo Đoàn Kết: Nó độc đáo lắm, độc đáo không ngờ. Đoàn
Kết đại diện cho tiếng nói lập trường của nhà nước cộng sản Việt Nam ở
Pháp, ở thủ đô văn hóa, lâu nay Đoàn Kết cũng cố gắng nhiều có đưa ra
những bài văn ghê gớm, nhưng chỉ có những dòng như trên mới thực sự đại
diện cho tư cách, lập trường và nền văn minh của chính phủ ta. Nó vừa
độc đáo vừa cô đọng, đáng được đem về dâng cúng ở ngôi mộ của bác Hồ để
bác được thêm một dịp vui mừng về nền văn chương của con cháu bác, những
đứa ở xa vẫn nói và làm đúng theo lời bác dậy.
Cán bộ Nguyễn Viết Ty nên cám ơn
ông Võ Văn Ái và ban biên tập Quê Mẹ. Lâu nay chắc cán Ty có viết bài,
có hoạt động văn chương với tư cách chủ nhiệm, nhưng tài nghệ của cán
Nguyễn Viết Ty không mấy ai rõ. Chính nhờ Quê Mẹ chọc ghẹo, chế diễu,
cán Ty nổi sùng lên mà văn tài bỗng phát tiết hết ra, lồ lộ thành câu
thành chữ, tinh anh của người nhà nước chỉ trong có mấy câu ngắn ngủi đã
hiện rõ mồn một, khách thập phương bỗng dưng được một dịp cười chết bỏ.
Có lẽ quí vị độc giả không nên
cười nhiều vì e rằng chúng ta đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Cán bộ Nguyễn Viết Ty, trong cơn giận dữ đã tiết lộ hơi nhiều bí mật
quốc gia, bí mật của Đảng, và quan trọng nhất tiết lộ những điều anh ta
chỉ dám nghĩ lén trong đầu.
“… VỀ VIỆT NAM ĂN CỨT”.
Chủ nhiệm Đoàn Kết viết như thế. Lạ quá. Những người Việt di tản còn nhớ
là trước ngày 30 tháng 4 năm 1975 không có ai dùng cứt làm món ăn cả. Nay
một cán bộ của nhà nước mời gọi người ta về Việt nam ăn món ấy, thế
chắc là Cách mạng đã phát minh ra một món ăn mới? Và chắc các đồng chí
Đảng viên cao cấp đã có thử cả rồi mới tính phổ biến sâu rộng trong quần
chúng! Lâu nay chúng ta cũng đã từng nghe là nhà nước không cho dân
dùng cầu tiêu máy để nhà nước tịch thu phân làm phân bón, phân quí hơn
vàng… nhưng quí đến độ thành ra thực phẩm cho người Cách mạng, đến nỗi
một cán bộ đem món ăn đó dính liền với Quốc hiệu thì thật quả là ít ai
ngờ.
Dù sao chuyện vô tình tiết lộ về
một thực phẩm mới do Cách mạng phát minh vẫn không tai hại bằng chuyện
tiết lộ những điều nằm trong tiềm thức của chính Nguyễn Viết Ty, cán bộ
hải ngoại, chủ báo Đoàn Kết.
“Tống cổ về Việt Nam ”… Thế thì Việt nam là một nhà tù, một địa ngục? hay là cả hai? Có
thể nghĩ Nguyễn Viết Ty quên tiếng Việt? Anh ta là cán bộ mới được cử
ra ngoại quốc tuyên truyền, hay đã ở Pháp quá lâu? Nhưng giả thuyết quên
tiếng Việt không ổn, vì anh ta là chủ nhiệm tờ báo của Đảng. Chắc chắn
con người ấy còn đọc thông viết thạo tiếng mẹ đẻ…
“bị tống cổ về…” sau những chữ ấy là một nơi đáng sợ, đáng ghê tởm, là hình phạt, là cái chốn mà con người không muốn sống. Không
ai nói “tống cổ về thiên đường, tống cổ về chỗ… ấm no hạnh phúc”. Người
ta chỉ nói “Tống cổ mày xuống địa ngục, tống cổ mi vào tù, tống cổ nó
vào chuồng cọp”. Như thế Nguyễn Viết Ty đem Việt Nam ra dọa “tống cổ”
người ta về chả hóa ra Việt Nam là chỗ đáng ghê sợ, đáng tởm lắm sao?
Anh ta trong lúc thảng thốt, đã tính đồng hóa xã hội Việt Nam bây giờ
với một thứ nhà tù, một địa ngục, hay một chốn lưu đầy ?
Điều khốn khó cho anh ta là,
trong lúc “hốt hoảng” anh ta đã nói lên cái sự thực không làm ai ngạc
nhiên. Cả thế giới đã tố cáo Việt nam là địa ngục, là nơi con người sợ
chết khiếp nếu bị sống trong đó, là trại tập trung là nhà tù khổng lồ.
Nếu hai ông Ngụy dọa nhau: tống cổ mày về Việt nam, điều ấy rất có ý
nghĩa, ai cũng hiểu.
Nhưng Nguyễn viết Ty, anh ta là
cán bộ cao cấp, nhiệm vụ căn bản mà Đảng giao phó là phải ăn gian nói
dối để vẽ nên một Việt nam huy hoàng, đầy tự hào, một Việt nam lôi cuốn
những thanh niên dại dột kiêu hãnh trở về phục vụ. Đảng muốn anh ta nói
rằng về Việt nam sống là một vinh dự… Tất cả những điều gian dối mà
những tờ báo Việt ngữ ở Pháp, ở Gia nã Đại, ở Mỹ, ở khắp nơi huênh hoang
lâu nay không vì cái mục đích tô son đánh phấn cho mục đích đó sao?
Trong nhiều năm nhiều tháng
nhiều ngày, nỗ lực thổi phồng sự cai trị của Đảng, vẽ ra những hình ảnh
tổ quốc, thiêng liêng, bịa đặt những chuyện đồng bào hạnh phúc. Đùng
một cái, hạ luôn Việt nam xuống thành một thứ địa ngục, một nhà tù dã
man, một thứ ông kẹ đáng ghê tởm để đe dọa người ta? Cơn giận dữ, hốt
hoảng của Nguyễn viết Ty quả thực là tai hại.
Lập trường của anh ta ra sao,
chắc Đảng biết rõ hơn ai hết. Nhưng đọc những dòng anh ta viết thì thấy
cái lập trường ấy vẫn còn một chỗ hở, vẫn chưa kiểm soát nổi những toan
tính của anh ta. Anh ta có nhiều điều giấu Đảng, giấu thật kỹ trong tiềm
thức.
“Về Việt nam ăn…”, “bị tống cổ về Việt nam…” những điều ấy bật ra trong cơn giận dữ hốt hoảng vì chính
anh ta cũng sợ chuyện phải về Việt nam, sợ lắm, sợ đến nỗi nghĩ rằng
đem điều ấy ra dọa thằng khác thì thằng khác cũng chết khiếp, cũng teo
bu gi, tê liệt không dám cục cựa nữa.
Một cán bộ cao cấp, cầm đầu một
cơ quan tuyên truyền cho Đảng ở hải ngoại mà lại coi cái chuyện phải về
Việt nam như một chuyện xuống địa ngục, vào lò sát sinh, vào chỗ bị hành
hình. Tình cảnh ấy khôi hài và bi đát quá. Đời sống ở Tây đã làm hỏng
anh ta rồi, đã đưa vào tiềm thức anh ta sự ghê tởm, khiếp hãi đất nước.
Một con người mang trong tiềm thức những nỗi hãi sợ như thế mà rồi mai
đây lại tiếp tục viết những bài ngợi ca đất nước tươi đẹp vinh quang, về
phục vụ Tổ quốc là niềm vinh hạnh là nỗi tự hào… Đảng quen gian dối,
đóng tuồng, nay cũng được đền đáp bằng những sự gian dối, đóng tuồng
xuất sắc.
Pháp là một thủ đô văn hóa,
người Việt tập trung ở Pháp cũng có tầm kiến thức cao. Trong một nơi như
thế, kẻ được chọn cho tiếng nói của nhà nước cộng sản Việt nam hẳn phải
là một thứ cán bộ khá (ngoại trừ trường hợp đó là kẻ có họ hàng với một
Đại đồng chí nào đó được cho vào trong ê kíp tuyên truyền hải ngoại để
ăn chơi du hí). Một cán bộ xuất sắc và quan trọng của Đảng, trong một
cơn hốt hoảng vớ vẩn bỗng dưng trút lên đất nước Việt nam những từ ngữ
tục tằn, những lời tố cáo gián tiếp “về Việt Nam ăn…” về Việt Nam như
vào nhà tù, như xuống địa ngục… Chao ôi! Cái nền nhân tài của Đảng ta
xem chừng đã thưa thớt lắm rồi. “Không có chó bắt mèo chấm chấm…” thì
cũng chẳng thê thảm đến nỗi thế vì con mèo dù không chu toàn bổn phận
chắc cũng không đến nỗi vấy đồ dơ lên khắp nhà, lên mặt mũi mồm miệng
những ông chủ nhà như thế.
Món ăn Cách mạng mới phát minh
sau năm 1975 như thế xem ra không có lợi cho trí óc. Chính trị Bộ có nên
nghiên cứu một thực phẩm khác cho các nhà lãnh đạo Đảng sáng suốt hơn
chăng?
Bạn đọc Danlambao chuyển
No comments:
Post a Comment