Cánh Cò - Tôi
tình cờ được quen với các thành viên trong nhóm Bảo Vệ Sự Sống vài
tháng trước, mãi tới bây giờ khi những việc làm tốt lành của họ vẫn còn
in đậm trong lòng tôi thì tin họ bị bắt giữ là nỗi ám ảnh tôi trong suốt
hai tuần qua. Ai và tại sao lại bắt họ vẫn là một im lặng ghê gớm. Rõ
ràng người ta muốn khủng bố tinh thần những người còn lại bên ngoài hơn
là trừng phạt những người đang bị quản thúc đâu đó trong các nhà tạm
giam.
Tôi không muốn bàn về nguyên ủy nào
khiến họ bị bắt, mà chỉ muốn mở ra một trang nhật ký của tôi để ai đó có
thể đọc và hiều việc làm thật sự của những con người này.
Câu chuyện bắt đầu từ vài tháng
trước, lúc mẹ tôi buộc phải nhập viện trong tình trạng sức khỏe giảm sút
vì thiếu máu trầm trọng. Tôi cứ tưởng, chuyện mua thuốc, mua máu ở bệnh
viện sẽ dễ dàng vì mẹ tôi không dùng thẻ bảo hiểm. Nhưng thật không
ngờ, khi tôi lên phòng huyết học để mua máu cho mẹ, thì bác sĩ từ chối
và nói máu trong ngân hàng đã hết. Nếu muốn có máu cho bệnh nhân thì
người nhà phải trực tiếp cho máu. Tôi trình bày hoàn cảnh neo người của
mình nhưng bác sĩ cứ khăng khăng từ chối. Bước chân ra khỏi phòng huyết
học, lòng tôi băn khoăn đến khó tả. Tôi không thể lấy máu cho mẹ vì sức
khỏe quá yếu.
Đêm đó, trong căn phòng chật
chội, bẩn thỉu và đầy hơi người của bệnh viện, tôi ngồi bệt dưới chân
giường sát chỗ mẹ nằm, nghe tiếng thở mệt nhọc của mẹ trong giấc ngủ
chập chờn lòng tôi tràn ngập nỗi lo lắng. Hai giờ sáng, không thể nào
chợp mắt. Bước chân ra khỏi phòng, bất chợt, tôi nhấc chiếc điện thoại,
máy móc bấm số gọi cho một người bạn trong nhóm Bảo vệ sự sống ở Vinh mà
tôi vừa tình cờ quen cách đó mấy hôm.
Tự dưng, tôi òa khóc khi nói với
bạn tôi về những lo lắng hiện tại của mình vì không biết ngày mai, tôi
lấy đâu ra máu để bác sĩ chuyền cho mẹ. Mà nếu không có máu, thì mẹ sẽ
ra sao? Bạn tôi yên ủi tôi, bảo tôi cố ngủ đi, đừng lo lắng thêm nữa mà
kiệt sức, ngày mai sẽ có rất nhiều máu cho mẹ.
Khoảng 8 giờ sáng hôm sau, khi
tôi và những người nhà của bệnh nhân ra khỏi phòng bệnh để các bác sĩ đi
khám bệnh cho bệnh nhân. Bất chợt, bạn tôi đến vỗ vai, hỏi tôi sao lại
đăm chiêu đến thế. Ở phía ngoài, có các em sinh viên trong nhóm Bảo vệ
sự sống đang chờ để hiến máu cho mẹ, em ra gặp các em một chút đi. Tôi
đi nhanh ra phía các em đang đứng đợi.
Người đầu tiên tôi gặp là anh JB
Nguyễn Hữu Chắc, trưởng nhóm Bảo vệ sự sống. Anh nói với tôi là sáng
nay khi nghe bạn tôi kể chuyện của mẹ tôi, anh đã liên lạc với các em
trong nhóm và hiện nay, có hơn 20 em sẵn sàng hiến máu cho mẹ. Lúc đó,
tôi thấy các em vẻ mặt rạng ngời, tươi vui đang chờ câu trả lời của tôi.
Thật không thể nào diễn tả hết niềm hạnh phúc vô bờ của tôi khi đó.
Vậy là mẹ tôi được cứu sống.
Buối sáng hôm đó, cả em Đức, và em Dương cũng tham gia hiến máu cho mẹ.
Anh Chắc cho 8 em vào thử máu và sau đó, có 4 em tham gia hiến máu vì mẹ
tôi chỉ cần 1 lít máu. Các bác sĩ bắt 4 em còn lại đóng tiền thử máu,
tất cả là gần 1 triệu đồng. “vô lí, vô lí, đã đi hiến máu rồi lại còn
phải đóng tiền, như thế là trái quy định của pháp luật”. Các em không
chịu chấp nhận luật rừng của các bác sĩ phòng huyết học nên đã phản đối
dữ dội, không chịu nộp tiền thử máu khi đi hiến máu.
Trong khi tranh cãi giữa anh
Chắc với các bác sĩ, tôi mới biết, nhóm BVSS ở Vinh là một địa chỉ hiến
máu quen thuộc của các bệnh viện trên địa bàn thành phố Vinh. Khi các em
hiến máu xong, thì bệnh viện trả cho 4 em mỗi em 180.000 đồng, còn tôi
thì đã có máu cho mẹ nhưng vẫn phải mua máu theo giá của bệnh viện. Bạn
tôi bảo, máu của người nhà mình, nhưng vẫn phải mất thêm hơn 1 triệu nữa
mới mua được.
Hơn một tuần sau, mẹ tôi ra
viện. Tôi đưa mẹ về quê và sau đó đến thăm trung tâm BVSS ở giáo xứ Yên
Đại. Đó là một căn nhà xây đơn sơ, không lấy gì làm tiện nghi cho lắm,
nhưng đủ để cho những ai có tấm lòng bác ái cùng sinh hoạt với nhau.
Hàng ngày, vào các giờ rỗi,
trung tâm đều có người đến các thùng rác của bệnh viện nhặt các thai
nhi, vì một lí do nào đó người ta không muốn giữ lại, để đem vể nghĩa
trang anh hài bên Hà Tĩnh, cách trung tâm gần 20km để chôn cất. Có những
thai nhi gần đủ tháng đủ ngày chào đời đã bị vứt vào sọt rác bệnh viện
khi hơi thở còn thoi thóp. Các em đi tìm các bà bầu đa phần là tuổi teen
và đưa về trung tâm chăm sóc, cho đến khi các bà bầu mẹ tròn con vuông.
Các em đi thu gom sắt vụn đem về
bán, góp quỹ cho trung tâm. Trung tâm BVSS còn là địa chỉ hiến máu quen
thuộc và tin cậy của các bệnh viện. Vào mùa bão lũ năm ngoái, rất nhiều
em sinh viên cùng với các anh cựu trong nhóm BVSS như anh Hòa, anh
Diệu,... đã lội nước đến tận vùng bão lũ để dựng lại nhà, và phát gạo
cho bà con vùng lũ, nâng đỡ bà con lúc hoạn nạn bằng tình thương và sự
quan tâm tận tình.
Những việc làm hàng ngày của các
thành viên trong nhóm BVSS mà họ vẫn làm trong suốt thời gian qua lẽ
nào lại trở thành mục tiêu chú ý và tiêu diệt cái tốt của nhà cầm quyền?
Vậy mà các anh em trong nhóm
BVSS gồm anh Hòa, anh Diệu, anh Oai, anh Đức, anh Dương đã bị bắt mà
không biết vì lí do gì, vì tội gì. Cho đến nay, có người bị bắt đã 2
tuần vẫn chưa được thả. Lòng tôi hoang mang vô cùng. Tôi hoang mang
không phải vì người Công giáo bị bắt mà vì cái tốt đang dần bị tiêu
diệt. Trong một xã hội mà cái tốt không có chỗ đứng như hiện nay, đó là
dấu hiệu báo trước ngày tàn của nền văn minh tâm hồn mà dân tộc Việt Nam
đã dày công xây dựng bao năm.
Hôm nay, trước giờ các giáo dân
Thái Hà thắp nến cầu nguyện, tôi nhớ đến các ân nhân là các thanh niên
Công giáo yêu nước với lòng biết ơn sâu sắc, đang bị giam cầm mà đến nay
người thân của các anh không biết các anh hiện đang ở đâu, tình trạng
sức khỏe ra sao. Tôi nhớ đến các anh, những người bạn tuyệt vời của tôi,
những tấm gương sống động cho tôi noi theo về một đời sống nguyện cầu,
âm thầm phục vụ tha nhân và hiến dâng mình cho quê hương và cho giáo
hội.
No comments:
Post a Comment