Đinh Tấn Lực -
Tay tướng CA nhà ta đã chớp thời cơ để dí dùi cui vào (giữa mặt) TTXVN
và vào (giữa mồm) người phát ngôn bộ ngoại giao, về lời tuyên bố (tuy cà
lăm song không kém phần lí nhí để trấn an bạn vàng của họ) rằng những
tiếng hô đả đảo quân xâm lược vang dội đường phố kia không phải là âm
thanh của những cuộc biểu tình chống hiểm họa ngoại xâm. Ngay cả khi
những tuyên bố đó được trang trọng đăng lại trên báo CA là cơ quan ngôn
luận của bộ phận/ngành nghề mà hắn đang phục vụ...
*
Cuộc biểu tình đầu tháng 8 tại Hà Nội xuất hiện một biểu ngữ mới lạ chưa từng thấy ở VN ta.
Đó là bản phóng lớn một bài báo
in trên tờ Thanh Niên ngày 3/8/2011, với hàng tít cực kỳ bắt mắt: “Trung
tướng Nguyễn Đức Nhanh: Không chủ trương trấn áp người biểu tình yêu nước”.
Tính theo vị trí, tấm biểu ngữ
đó góp mặt ở hàng đầu của đoàn biểu tình, được lắm người xiển dương như
là cái thay thế các bức ảnh lộng kiếng trong những cuộc mít-tinh hoành
tráng trước đây.
Về mặt hình thức, một bài báo
phóng lớn nhấp nhô di động giữa đường phố quả là loại biểu ngữ khác
thường/khêu gợi/lạ lẫm/sáng tạo nhất xưa giờ ở đây, và có thể là ở nhiều
nơi khác nữa.
Xét về nội dung, nó là một khẳng định chắc nịch “3 trong 1”:
· Một là sự xác quyết trên hệ truyền thông đại chúng, rằng, đây, đích thực là các cuộc biểu tình chứ chẳng phải “một số ít người tự phát tụ tập” như hàng trăm tờ báo đồng loạt giáo dục/cải tạo dư luận mấy tuần trước;
· Hai là sự xác quyết bằng văn
bản chính quy rằng các cuộc biểu tình (ôn hòa và trọng thị) này bắt
nguồn từ động cơ trong sáng nhất (từ khi loài người được xã hội hóa) là
lòng yêu nước;
· Ba là, sự xác quyết của kẻ nắm
giữ vai trò “chức trách” hàng đầu của thủ đô mở rộng (như một lời tuyên
hứa long trọng) là không chủ trương trấn áp đối tượng của 2 xác quyết
chắc bắp nói trên.
Còn, duyệt lại các thứ toàn tập,
phải thừa nhận rằng khó tìm đâu ra một khẳng định “3 trong 1” ngắn gọn
và tràn đầy ý nghĩa (giải trình/vỗ về/trấn an/tuyên truyền/định hướng tư
duy hiệu nghiệm) như cụm từ vỏn vẹn 10 chữ mà báo Thanh Niên giật tít.
Nguyễn Đức Nhanh, qua cuộc họp
báo “lịch sử” ngày 2/8/11, cũng đã bất ngờ giật giải quán quân xạ thủ
“nhất tiễn xuyên sát tam tứ điêu”, một mũi tên bắn xỏ xâu 3-4 chim cùng
lúc.
Vì sao?
Trước tiên, tay tướng CA nhà ta
đã chớp thời cơ để dí dùi cui vào (giữa mặt) TTXVN và vào (giữa mồm)
người phát ngôn bộ ngoại giao, về lời tuyên bố (tuy cà lăm song không
kém phần lí nhí để trấn an bạn vàng của họ) rằng những tiếng hô đả đảo
quân xâm lược vang dội đường phố kia không phải là âm thanh của những
cuộc biểu tình chống hiểm họa ngoại xâm. Ngay cả khi những tuyên bố đó
được trang trọng đăng lại trên báo CA là cơ quan ngôn luận của bộ
phận/ngành nghề mà hắn đang phục vụ.
Kế tiếp, hắn lại chớp cơ hội
ngáng chân chính phủ, dí giày chà đạp/vô hiệu hóa Nghị định
38/2005/NĐ-CP (về hoạt động tập trung đông người) từng được phát liên tu
bằng loa phóng thanh công suất cao nhằm giải tỏa các cuộc biểu tình gần
đây ở Hà Nội.
Điều đó, cách hô biến quan điểm
riêng thành chủ trương chung, ở một chừng mực nhất định, cũng được đánh
giá là một cách chớp lấy dịp bày tỏ thái độ khinh thường có trọng lượng,
thậm chí là ngồi xổm lên cái chính phủ của tay thủ tướng phế binh thiếu
năng lực nhưng thừa gian tham từng có nhiều tì vết đen tối (cả trong
lẫn ngoài đảng, cả trong lẫn ngoài nước) nên chưa từng dám kỷ luật một
ai. Mà quả thật, chẳng ai ở đây chịu nổi cái ngữ y tướng thủ tá, nói chi
thứ y tá thủ tướng đó.
Tay tướng công an có được cái biệt danh “Nhanh Như Chớp” là nhờ phương cách chộp giựt mớ thực tế sâu sát/bén nhạy đó chăng?
Mặt khác, phong cách lật đật
“giải độc” nhằm mát-sa dư luận về hành động mất dạy của thuộc cấp (đạp
mặt người biểu tình) này cũng có thể đánh giá là một chiêu gian xảo đề
huề, chỉ tiếc là thừa gian, thiếu xảo:
· Miệng bảo là tên đại úy Minh
không hề đạp, nhưng tay lại ký lệnh ngưng công tác đương sự, mà không hề
chạm tới thượng tá Canh là đứa ra chỉ thị cho nó.
· Chẳng phải đây là lần đầu CA
bạo hành với dân, song, có kịch mấy hay láo mấy cũng cần phải lên tiếng,
vì hình ảnh âm thanh vụ này đã tràn ngập thế giới mạng.
· Vu chụp ngay lời bình “lắp ráp
ảnh” để bịp người tay ngang, chứ còn đội quân ma mảnh của Vũ Hải Triều
mà còn bó tay thì lấy gì để Nhanh ta giải thích?
· Nhanh ta không kịp ngăn gia nô
thuộc hạ đừng nhanh nhẩu đưa nạn nhân đi khám nghiệm, và cũng không bịt
nổi blog riêng của nạn nhân, vốn là một Fan của XHCN; vậy mà hắn cứ
tưởng chiêu thức nói lấy được vẫn còn xài tốt thời a-còng.
Ngần ấy thứ bao che cú “âu yếm
bằng đế giày/vỗ về bằng gót chân”, đặc biệt là cách dứt điểm thuộc hạ
không nháy mắt, mà có người vẫn còn nghi ngờ cái kết luận lật lọng
“Nhanh Như Chớp” đó sao?
Có cần phải dẫn thêm một vài phản ứng bén nhạy/nhanh nhẩu khác:
· Những người yêu nước biểu tình
bị vất lên xe buýt chở về đồn CA, chẳng cần giải thích gì sất, lại đều
phải viết tờ khai, như những tội phạm bị bắt quả tang, bị mắng nhiếc, bị
dọa nạt, và sau đó, bị lùa ra cổng để tự tìm đường về nhà.
· Những sinh viên yêu nước biểu
tình cũng chẳng được giải thích điều gì, ngoại trừ việc cấm thi, miễn
tốt nghiệp, hay nhận giấy đuổi học.
· Cô Bùi Minh Hằng, người phụ nữ
“quản ca” suốt các chủ nhật, từ khi có bài báo tướng Nhanh họp báo, đã
liên tục nhận đầy ổ cứng điện thoại những lời nhắn vô học và vô hậu
không thua gì đám lãnh đạo hèn hạ.
· Cô Trịnh Kim Tiến, hoa khôi
biểu tình, đã bị quấy rầy và áp lực đến bật khóc, như một loại phạm
nhân, hàng giờ, mỗi ngày, bởi công an khu vực, đối với thân nhân, gia
đình, hàng xóm… thậm chí cả ông cụ trông chừng xe cạnh nhà.
· Bé Oanh, học sinh lớp 8 xuống
đường với chiếc khăng quàng đỏ trên cổ áo, đã chịu đựng áp suất mỉa mai
từ thân nhân, như một thiếu nhi phạm tội “yêu nước biểu tình”, theo kiểu
lên án của an ninh.
· Chín thanh niên sinh viên ở
Vinh, một số đã từng tham dự biểu tình yêu nước ở Hà Nội, đều bị bắt cóc
ở nhiều nơi khác nhau và cho tới nay chưa biết bị tạm giữ tạm giam ở
đâu…
Tất cả những phản ứng “hậu họp
báo” (cực kỳ đáng tởm đó) chưa đủ để vinh danh cái thói lừa đảo “Nhanh
Như Chớp” của đương sự hay sao?
Chưa đủ để đám CA thuộc hạ liếc
chừng nhau, chẳng biết khi nào tới phiên mình lên dàn hỏa làm dê tế thần
cho lũ thượng cấp vô loài đó sao?
Nếu không thì đã chẳng có thơ rằng:
Khá khen cho Nguyễn Đức Nhanh
Hà Nội văn hiến biến thành nhà giam
Công an một lũ gian tham
Tội phạm không chống, chỉ làm hại dân
Nhưng mà, hỏi thiệt, “Nhanh” thì biết rồi, còn “Chớp” là gì?
Theo từ điển mở, từ “chớp” có 3 nghĩa:
1. Ánh sáng xuất hiện và biến đi rất nhanh khi có hiện tượng phóng điện trong khí quyển;
2. Ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt ngay;
3. Thân cây có vết nứt sắp gãy (“cây chớp đừng leo”).
Lắm người tin rằng vụ chớp này ứng vào nghĩa thứ ba.
Song, ai cũng đồng ý với tự điển mở: “nhanh như chớp” là một tục ngữ.
Bởi vì, nó tục thiệt.
No comments:
Post a Comment