Friday, August 5, 2011

Ngoại hạng vô liêm

Tác giả: Bui Ngoc Yen
Đôi lời thưa với bạn đọc:
 Chị Nguyễn Nguyên Bình vừa gửi cho tôi bài viết này; trong điện thoại nhắn đến chị nói thêm: Bài này là của một người bạn bên Đức gửi cho chị; em đọc và theo chị là nên đăng, để nhiều người Việt Nam ta biết về cách nhìn của người nước ngoài về nước Việt Nam hiện tại, qua các sự kiện liên quan đến bài viết.

 
Quý-Blog trân trọng giới thiệu đến bạn đọc và rất cảm ơn chị Nguyên Bình!

--------------------------------------------------

Bạn thân cũng là khách hàng của tôi, một doanh nhân người Nhật gần chục năm qua lại làm ăn có văn phòng đại diện ở Việt Nam – Sau một hồi chiêm ngưỡng ba tấm ảnh trên laptop:



1) Một công an chìm đang bóp cổ một người biểu tình và vác đi như vác một con vật đang dãy dụa vì ngạt thở, sau nhà thờ Đức Bà Sàigòn .
 
2) Bốn nhân viên an ninh khống chế tứ chi một người biểu tình nằm ngửa để hứng những cú đạp mang dép thẳng vào mặt như “Thiết cước đả diện nhân” bên cửa một chiếc xe bus ở Hà Nội.
 
3) Bốn công an, bốn góc xách tứ chi như “ Tứ Mã hội Phanh Thây” một người biểu tình bên đường ray xe lửa.

Tôi hỏi: Anh nghĩ sao ?

Suy tư khá lâu trước 3 tấm ảnh, bất giác anh hỏi ngược lại tôi: Bóng đá nước Anh có giải đấu gì nổi tiếng ấy nhỉ ?

Tôi chưng hửng: giải “ngoại hạng” ?!.

Búng ngón tay cái chóc, chỉ vào hình ảnh anh nói: Chính xác, rất chính xác, đích thực là Premier unscrupulous (vô liêm sỉ ngoại hạng). Bởi tôi có đọc tin tức trên tờ Asahi ShimBun, lý do của những người VN biểu tình này là phản đối Trung Quốc gây hấn trên vùng biển VN, một lý do đơn thuần của lòng yêu nước, nhân viên công lực không hướng dẫn đến những quảng trường công cộng để người dân tỏ bày chính kiến của mình như thông lệ tập quán của các nước tự do dân chủ, đã là thiếu trách nhiệm lại ngăn chặn bắt bớ không đúng luật là vô liêm sỉ, xử dụng bạo lực mất nhân tính như thế này là “ngoại hạng” của vô liêm sỉ rồi, không còn từ ngữ nào thích hợp hơn, nếu là tại quê hương tôi lập tức nó sẽ trở thành “big problems” (sự việc lớn) về nhân quyền đủ để thủ tướng và nội các phải cúi đầu xin lỗi nhân dân về lau nhà cho vợ.

Tuy nhiên – Anh cười ý nhị nhìn tôi nói tiếp: Bạn có thấy điều gì theo sau những tấm ảnh ấy? rất quan trọng mà không biết nhà cầm quyền Việt Nam có lường được hết không ? Những hình ảnh này tôi nghĩ giờ đây thông qua internet nó đã lan tỏa toàn cầu và nhiều người đã thấy những nhân viên an ninh VN đang thừa hành “Công Vụ” rất đáng phẫn nộ, tất nhiên phải có lệnh từ nhà cầm quyền – Đàn áp thô bạo nhân dân mình đang bày tỏ lòng yêu nước được chứng minh trên các biểu ngữ và quốc kỳ, nó làm cho chỉ số nhân cách của tập đoàn nhân sự cầm quyền VN hiện nay xuống rất thấp – Nói bạn đừng buồn – Nó còn thấp hơn những quốc gia nhược tiểu chậm phát triển nhất hiện nay trên thế giới !

Bạn hiểu được không ? những cái đạp sống sượng với đồng loại không hề thù hằn với mình đang bị khóa chặt tay chân, tuồng chỉ có ở súc vật hay loại người hạ đẳng trong giáo dục mới hành xử như thế -- Tôi không biết người dân VN bạn quan niệm ra sao – Nhưng tôi biết chắc cộng đồng thế giới (trừ Trung Quốc) sẽ cùng nhận xét với tôi: Những cái đạp ấy đang “ĐẠP THẲNG VÀO MẶT NHÀ CẦM QUYỀN VIỆT NAM ” chứ không ai khác !! .

Trách nhiệm lớn nhất của mọi cá nhân trong cộng đồng quốc gia là hun đúc lòng yêu nước, nó quyết định sự tồn vong của một dân tộc. Đàn áp tiêu diệt hay làm chai cứng phản xạ này của người Việt Nam bên cạnh một Trung Quốc khát vọng bành trướng lãnh thổ và chủng tộc là “tự sát”.

Y phục tươm tất, biểu ngữ rõ ràng, quốc kỳ trên tay, ôn hòa trật tự, chọn ngày chủ nhật – Đây là điều mong ước của rất nhiều chính phủ trên thế giới trông đợi ở người dân mình khi muốn biểu tình tỏ rõ những chính kiến trong xã hội vốn dĩ phải năng động để theo kịp xu thế ! Đó là cái quyền của các chủ nhân đất nước, những người trực tiếp như những tế bào từng giờ từng phút nuôi sống bộ não trái tim và cơ thể quốc gia. Đàn áp thô bạo người dân đang lo lắng lên tiếng phản đối sự xâm lấn lãnh thổ bờ cõi là hành động phi lý, vô đạo đức. Chỉ có những kẻ thiểu năng trí tuệ mới xử tệ với chính cơ thể mình – có thể bạn phiền lòng – khi tôi nói những lời không tế nhị như thế, mong bạn thông cảm, bởi tôi là người nên “hỷ nộ ái ố” nó phải trung thực với những hình ảnh “lương tâm biết nói” này !! .

Tôi cười buồn: là người VN tôi còn phẫn nộ hơn anh, tôi còn nghĩ xa hơn nữa...

Anh đưa tay ngắt lời: Tôi hiểu những lời anh sắp nói, họ sợ nhân dân nổi loạn lật đổ chế độ CSVN đúng không ? Nhưng như thế thì thật tệ hại xấu hổ quá đi thôi cho một đảng phái, không quang minh chính trực lại dùng bạo lực để duy trì chế độ cai trị nhân dân như thế thì Việt Nam đâu khác gì một nông trại chăn nuôi Dê Cừu khổng lồ...

Tôi lại ngắt lời anh: Gần giống như vậy, hơn tám mươi triệu dê cừu được chăn dắt bởi đàn chó săn vĩ đại ba triệu con với hơn chục con đầu đàn thuần chủng chỉ huy...

Anh vỗ vai tôi cười lớn tiếng: Nhật Bản chúng tôi vẫn đang có đảng Cộng Sản đó thôi, nhưng không giống CSVN. CS Nhật không hề có mối liên hệ ràng buộc nào với CS Trung Quốc và Liên Sô (trước kia). Như các đảng phái bình thường khác trên chính trường, CS Nhật cũng đặt lợi ích quốc gia lên trên chủ nghĩa đảng phái vậy mà hiện nay họ cũng chỉ là vết chàm nhỏ bé trên cơ thể Nhật, họ bị dân Nhật tẩy chay đào thải bỏ nằm đó hiu hắt bên lề xã hội tự do dân chủ, bởi Độc tài chính trị với chúng tôi đồng nghĩa là vô liêm sỉ, chính người dân mới có toàn quyền lên tiếng chọn lựa hướng đi cho dân tộc thông qua nghị viện dân chủ, đảng phái chỉ là người thừa hành phát quang, thông thoáng cho lối đi nhanh hơn chứ không là nhóm người toa rập nhân danh đảng phái làm chủ nhân ông – Chắc bạn cũng thường thấy trên chính trường Nhật Bản, vị trí lãnh đạo đôi khi ngắn như tuổi thọ của đóa anh đào, bởi một sai sót nhỏ tự thân vị chính khách vì lòng tự trọng phải biết từ nhiệm trong danh dự chứ không muốn là người vô liêm sỉ – Còn “Ngoại Hạng Vô Liêm Sỉ” như nói ở trên nó trở thành ngoại lệ trong phạm trù đạo đức để xếp vào bãn năng của súc vật thì chúng ta đâu còn gì để nói thêm!

Tác giả: Bui Ngoc Yen Schwetzingerstr. 9 67157 Wachenheim Germany
------------------
Nguyễn Hữu Quý

No comments:

Post a Comment