Người Buôn Gió - Cho
dù rất cố gắng, chúng tôi vẫn chưa gửi được tấm lòng của mình đến với
các anh chị em. Nhưng dù thế nào, tin chắc rằng những người đã sát cánh
với các anh chị em trong các buổi tuần hành không bao giờ quên lãng anh
chị em. Chúng ta chỉ may mắn hơn họ là chúng ta chưa bị bắt như họ mà
thôi, giữa chúng ta và những người trong đó chả có gì khác biệt. Quên họ
tức chúng ta quên chính chúng ta...
*
Lần đầu tiên viết bài viết mà
dùng tiếng Anh làm tựa bài, thật ra mình không rành tiếng Anh, thậm chí
cái tựa này mình viết thế mà cũng chẳng biết đọc thế nào cho đúng, chỉ
hiểu cái nghĩa của nó khi một người bạn tù giải thích cho.
Đêm nay không ngủ, đêm thứ mấy rồi, mình không nhớ. Hình như là đêm thứ tư liên tiếp. Mỗi đêm một tâm trạng khác nhau.
Forget me not
Dòng chữ này lần đầu mình nhìn
thấy, trên cánh tay của một người tù, trong một nhà tù. Đó chính là
buồng 6b trại tạm giam số 1 Hà Nội. Mình hỏi người bạn tù dòng chữ này
có ý nghĩa gì, anh ta bảo, tiếng Việt là '' xin đừng quên tôi''
Người bạn ấy đã nhiều lần ra tù,
rồi lại vào tù. Anh ấy nói đời anh ấy '' tù là nhà, lệnh tha là nghỉ
phép''. Mình là tự giác bên ngoài, hàng ngày mình chuyển quà cho các
phạm nhân trong dãy 6-8, anh ấy không có quà. Mình thường bớt quà của
các phạm nhân khác để cho anh ấy. Mình lấy của những phạm nhân nào mà
quà nhiều, mỗi thứ một ít. Mỗi túi quà mình lấy chỉ một tẹo, nhưng nhiều
túi cũng đủ thành túi quà cho anh ta. Anh ta thuộc diện mà tù gọi là ''
Xăng Pha My"' mình không biết viết thế nào, những nghĩa của nó là ''
không gia đình''
Có bao nhiêu bạn tù, và người không có quà rất nhiều. Mình cho quà anh, chỉ vì anh kể câu chuyện anh xăm dòng chữ Forget me not.
Anh ta có dáng trí thức, vì khéo
tay hay táy máy nghịch ngợm vẽ vời, một lần anh ta thấy tờ vé số mình
mua trật một số với giải ba. Số cuối cùng, tự nhiên anh ta nổi hứng thay
con số đó và lĩnh được tiền. Từ đó anh ta cứ mua cả tập vé số, nếu thấy
trật chỉ một vài con số nào đó, anh thay thế bằng số khác. Rất khôn,
anh chỉ chọn giải tư, giải năm trở xuống cho ít khi bị để ý. Rồi đi đêm
có ngày gặp ma, một lân sửa ẩu quá, người ta phát hiện, bắt giữ và anh
vào tù.
Người yêu anh bỏ anh, gia đình
anh vốn trí thức, gia giáo bỏ mặc anh. Họ coi anh là nỗi nhục, một thằng
lường gạt chuyên nghiệp làm xấu mặt gia đình, cho mày chết. Lần đầu
trong tù, không người thăm nom, không số má giang hồ, anh được làm chân
lon ton hầu hạ các đại ca. Và các đại ca lên lớp cho anh về thói bạc bẽo
của lòng người, rồi họ xăm cho anh dòng chữ đó trên tay. Nỗi uất hận
theo anh từ đó, cuộc đời này có ai coi anh là gì đâu, người thân, người
yêu còn chả thèm ngoảnh mặt, cái suy nghĩ tiêu cực ấy đẩy anh dấn sâu
vào cuộc đời của gã giang hồ lưu manh. Ra tù anh làm vé xe giả, rồi cao
cấp hơn là đăng ký xe giả, sổ đỏ giả. Tù cứ thế liên miên, lần sau dài
hơn lần trước.
Bọn tù gọi anh là '' đôi bàn tay vàng''
Đêm tôi ngồi viết thơ, dưới ánh
đèn đỏ quạch của nhà tù, khi các phạm nhân khác đã ngủ. Có giấy bút và
ngồi làm hí hoáy viết khi các bạn tù khác đang ngủ không phải là ai cũng
làm được. Các đại ca trong buồng, đầu gấu đều phải trông chờ tôi ''xe
cộ'' ( nghĩa là đổi chác, mua bán') các thứ khan hiếm như thuốc lào, lá,
chất đốt...cho nên họ để tôi tự do. Vì nếu không thoải mái, tôi xin đi
sang buồng khác.
Bài thơ đầu tiên trong đời như thế này
Con sẽ về thôi Mẹ thương ơi
Dù cho cách trở một phương trời
Sa cơ, lỡ bước đời lao ngục
Trăm đắng phần con, vạn xót lòng người
Forget me not từ chỗ nằm giơ
cánh tay lên, đó là dấu hiện xin phép được nhỏm dậy. Luật tù ngặt nghèo,
đến giờ nằm phải nằm hết, trừ các tay anh chị. Chúng sợ tù khác đâm
trộm chúng. Tay anh chị trực buồng thấy tôi thức nhờ tôi canh hộ để hắn
ngủ, tôi phất tay hiệu cho Forget me not được nhỏm dậy, anh ta chỉ hướng
vệ sinh, tôi gật đầu. Vệ sinh xong anh đi về chỗ nằm, tôi thấy buồn vẫy
tay anh lại, lấy thuốc lào, giấy báo bảo anh vê làm điếu hút chuyện
trò. Anh nhìn câu thơ đầu tiên tôi viết , ngẫm nghĩ lúc rồi nói:
- Đúng là mình đi cay đắng một,
người thân ở nhà cay đắng gấp vạn lần. Nhưng có những người thân tốt,
mình mới thành người tốt được. Lúc đó anh mới kể vì sao anh xăm dòng chữ
đó.
Sáng nay cùng Vinh Nguyen đến
trại tam giam số 1 Hà Nội, tôi lặng người ngắm nhìn nơi mà tôi đã từng ở
đây khi chỗ này vừa mới xây xong, gần 20 năm trôi qua rồi.
Từ đó đến nay, chị tôi, em tôi
đã từng ở đây. Hôm nay thì các bạn tôi cũng ở đây. Nơi đây chính là nơi
tôi đã phải trải qua trong những hoàn cảnh khác nhau, là người nhận quà,
là người gửi quà.
Người tù lần đầu tiên rất coi
trọng tình cảm mà người bên ngoài dành cho mình, nói gì thì nói, tù nào
cũng mong mỏi được nhận túi quà, được câu thăm hỏi chuyển qua bạn tù hay
ai đó. Họ sợ nhất mình bị lãng quên. Quên lãng người khác trong lúc họ
bị sa cơ là điều cực kỳ tệ hại, số phận đã chém cho họ một nhát dao cho
dù đó là sai trái của tự họ, nhưng sự thờ ơ của người thân, bạn bè sẽ
khiến vết chém ấy thành vết thương vĩnh viễn không bao giờ lành trong
lòng họ.
Có một vài người bản lĩnh, họ hiểu và vượt qua. Nhưng đa số không chế ngự được lòng mình.
Hôm nay tôi cũng chứng kiến được
lòng người, đó là tình cảm của những người đi biểu tình Trung Quốc,
nhiều người sốt sắng đêm ngày quan tâm đến các anh chị em trong tù. Cho
dù bên ngoài thậm chí họ còn chưa nói chuyện lần nào với nhau, lúc gửi
quà ở quận Hoàn Kiếm, tôi ngỡ ngàng khi thấy người phụ nữ nào đó xếp
hàng trước tôi đang đề nghị gửi quà cho chị Minh Hằng và Bích Phượng.
Hỏi ra mới biết chị là mẹ của hai cháu bé cũng đi biểu tình, tôi nhìn
chị điếng người vì khâm phục. Nếu đã trải qua rồi, mới thực sự biết khâm
khục chị. Vì một người từ bé sống trong môi trường không liên quan gì
đến nhà tù, thường thì họ sợ hãi, xa lánh, ngại ngùng. Nhất là tội danh
liên quan đến '' chính trị'' càng không ai muốn dây. Thế mà người phụ nữ
ấy đi gửi quà quyết liệt như người trong kia là ruột thịt của mình.
Cho dù rất cố gắng, chúng tôi
vẫn chưa gửi được tấm lòng của mình đến với các anh chị em. Nhưng dù thế
nào, tin chắc rằng những người đã sát cánh với các anh chị em trong các
buổi tuần hành không bao giờ quên lãng anh chị em. Chúng ta chỉ may mắn
hơn họ là chúng ta chưa bị bắt như họ mà thôi, giữa chúng ta và những
người trong đó chả có gì khác biệt. Quên họ tức chúng ta quên chính
chúng ta.
Đêm nay nghĩ rất nhiều, ký ức và
hiện tại, tư duy quá lộn xộn. Chỉ mong đêm chóng qua để mai đến các nơi
giam giữ xem bạn mình thế nào.
Ai đó nói với mình, báo HNM, báo ANTD có đưa mấy công dân tốt phê phán về biểu tình này nọ.
Tin chắc rằng lúc những công dân tốt đó có làm sao, sẽ chả có được tình cảm như các bạn mình. Nghĩ thế là đủ.
No comments:
Post a Comment