Trần Văn Huy - Những ai tham thiền đều đôi lần nói
chuyện với chính cái trí của mình. Đó là những suy nghĩ miên man, không
dứt, liên tục và có tính xuyên suốt hay rời rạc với những ý nghĩ đứt
đoạn và nội dung mơ hồ nhiễu loạn. Đôi khi
ta nghe cả giọng nói của chính ta, cứ thảnh thót, lúc bổng lúc trầm, lúc
nhanh lúc chậm với những câu
chuyện không đâu nhưng đôi khi lại hết sức
sống động. Có một câu chuyện thú vị xãy ra mà đến nay tôi nhớ mãi, buổi
nói chuyện với chính mình rất dài và đã mở ra cho tôi cái nhìn mới… Nó
như một dấu chẩm hỏi cho vô số những nhận định, cũng như hành động sau
này:
Ai cũng biết CS là chuyên gia nói láo và
hết sức tàn ác? Nhưng nói láo đến mức nào và tàn ác ra sao? Thời gian
biểu hiện cụ thể là gì? Những tổ chức ngoại vi nhằm để che đậy cho những
hành động trên bao gồm những ai, tổ chức nào, tên gọi là gì?…
Đại nạn cái cách ruộng đất, đấu tố địa
chủ, trí thức với khẩu hiệu ” trí phú địa hào – đào tận gốc” có đủ để
làm tấm bình phong cho sự tập trung ” phương tiện sản xuất”, tập trung
của cái vật chất về tay đảng CS đang còn non nớt và đói kém. Hay chính
là sự lợi dụng lòng dân vổn chí có hai chữ “tồn tại” sau những năm mất
mùa và đói kém. Hay chính là dựa vào lòng tham vốn có, tính nghi kị có
sẳn của con người mà hô hào, vận động những tầng lớp khổ rách áo ôm xung
phong bài trừ thành phần trí thức của dân tộc.
Có người đã nói ” CS dùng phương tiện để
biện minh cho cứu cảnh”. Thời điểm này không đúng lắm, đó chính là lợi
dụng sự nhẹ dạ cả tin, tính chất tham sân si và sinh tồn đã vượt ngưỡng
trong cơn đói khổ toàn diện của người dân. CS đã biển cái không thể
thành có thể.
Hay chính là sự bách hại và triệt hạ các
đáng phái, tổ chức, hội đoàn yêu nước khác… với những thủ đoạn tinh vi
lúc thì kết hợp lúc thì tìm cách phân rã họ. Nổi bật với những vụ tàn
sát của Quốc Dân Đảng, Cách Mạng Đảng, là sự thủ tiêu Lý Đông A…
Những tổ chức mà chính đảng CS lúc non
trẻ tìm tới như là một cứu cảnh, khi cần hổ trợ, họ tìm cách kết hợp.
Lúc lớn mạnh họ liền lập ra một số tổ chức, đảng phải ngoại vi… Rồi dùng
chính các tổ chức ngoại vi này đánh phá các chính đảng, từ đó làm cho
các đáng vấp phạm, hay yếu dần và ra tay triệt hạ. Bằng chứng cho thấy
HCM đã từng cho phép thành lập một tổ chức nhỏ yếu đối lập, tổ chức này
còn tồn tại mãi đến thập niên 80 của thế kỹ trước. Ngoài ra còn vô vàn
các tổ chức ngoại vi khác…
Nhiệm vụ của các tổ chức ngoại vi là đánh
phá các chính đáng như Quốc Dân Đảng … Và khi đã ngang nhiên cướp được
chính quyền ở miền Bắc. Khi các tổ chức đảng phái khác đã bị tan rã,
thảm sát,… Còn một số ít đảng viên đã phải tìm đường thoát thân… Thì
nhiệm vụ của các tổ chức ngoại vi của CS đổi hướng, hoạt động với mục
tiêu thăm dò tư tưởng người dân, tìm ra những kẻ có biểu hiện bất bình,
chống cộng… thủ tiêu họ, hoạc lôi họ ra ánh sáng, khích động dân chúng
bằng những khẩu hiệu nhằm lôi kéo tâm lý XH lúc đó, tiến hành đấu tố, tử
hình, hoạc những án chung thân, bêu rếu… Không khác gì một chính thể
Trung Cổ.
Đó là những diễn biễn ở Miền Bắc. Bàn tay
CS lan ra khắp nơi. Ở miền Nam, trước năm 1963 với vô số tổ chức, vô số
mặt trận… Đó là những tổ chức ngoại vi, mục tiêu là đánh phá, gây rổi
trị an, làm mất ổn chính trị tại Miền Nam dân chủ. Điễn hình với tổ chức
Phật Giáo Ấn Quang, mà ngày nay và những nhân chứng sống đã chứng minh
sự liên hệ giữa Thích Trí Quang với CS. Là sự thành lập mặt trận giái
phóng miền Nam… Tìm cách thâm nhập vào các tôn giáo, như PGTN… Làm nên
một cuộc lập đổ nền đệ nhất CH năm 1963. Với những tư liệu cho thấy có
sự kết hợp giữa những Ông Tướng hai ba mang, đi đêm với nhiều kẻ tha hóa
và vô nhân cách.
Không dừng lại ở đó: Chính thể CH đệ nhị
đang trên bước đường chính đổn, xây dựng lại, thì chính những tổ chức
này ra sức chống phá nền đệ nhị Cộng Hòa. Lúc này cái đuôi của các tổ
chức này lộ rõ bộ mặt là một tổ chức CS ngoại vi. Với nền đệ nhất họ đấu
tranh với hai chử Tự Do Tôn Giáo… Thế thì nền đệ nhị họ đấu tranh với
một chính nghĩa gì đây? Câu trả lời các bạn cũng đã rõ.
Sau năm 1975 CNCS toàn thắng trên phạm vi
lãnh thổ Việt Nam, dưới sự hổ trợ của CS Quốc Tế đệ Tam, Miền Nam thúc
thủ dưới lưỡi lê và họng súng. Cái nhân văn của triết lý không tưởng
XHCN đã làm cho nhiều con mắt người Miền Nam mở to ra mà ngạc nhiên. Cái
con mắt một thời “Xuống Đường” của sinh viên thân Cộng gây loạn với
chính quyền Tống Thống Thiệu… Cái con mắt của cô thiểu nữ Miền Tây một
thời chèo đò tải đạn cho du côn du kích… là Anh lãng tử hay anh xích lô
Sài Gòn, một thời vận chuyển AK cất dấu cho “biệt động thành”… Là chiếc
bánh tét của má mì Đông Sài Gòn gởi cho Anh Bộ Đội… Để rồi sau đó, ngày
ngày ở vùng kinh tế mới, hay trên nương chè hát những câu hát, mà nước
mắt trào ra:
Đẹp vô cùng tổ quốc ta ơi.
Rừng cọ đồi chè xanh ngào ngạt…
Bài hát dành cho cô thôn nữ, được hát với
má Sài Gòn bị áp tải lên vùng kinh tế mới… Nghe nó mằn nặm ngậm ngùi…
Là những bữa cầm cái sổ cấp lương thực, những sự nạt nộ của cán bộ… Đến
nay con mắt đã bừng tỉnh.
Là sự hóa điên của Anh sinh viên Ngô Văn
Phúc đại học văn khoa Sài Gòn, đã từng là trưởng nhóm sinh viên xuống
đường. Là người dạy lũ cán bộ từ rừng ra sau năm 1975… đến năm 1980 bổng
chống sau một đêm thức tỉnh trở nên điên dại và qua đời cách đây mấy
năm.
Là sự mất tích của cô Lan, người từng đưa đò chở cán binh… Là sự tự vẩn của cô Ba, trên nông trường cà phê ĐaKlac…
Tưởng tới đây thì hết các tổ chức ngoại vi, vì nhiệm vụ của họ đã hoàn tất.
Nhưng không, cùng với sự tồn vong của chế
độ. Nhà nước VN hiện nay buộc phải cởi mở, họ chí được chọn con đường
cởi mở hay là chết. Do đó hàng loạt công nghệ, kỹ nghệ mới đã làm thay
đổi nhận thức của người dân. Đặc biệt là sự du nhập về thông tin, về máy
tính… trước đòi hỏi cấp thiết của thời đại, đòi hỏi về thu hút vốn đầu
tư, vốn đi vay… trước những Quảng Bá, rao chào về tài nguyên rừng,
khoảng sản, đất đai, nhân công rẽ mạt… Thì sự cỡi trói chút đĩnh về
truyền thông và kỹ nghệ có nghĩa chi. Nhưng chính sự du nhập công nghệ
mới này, hàng loạt người đã thức tính, người dân sau 80 năm ở miền Bắc
và 36 năm ở Miền Nam đã thức tỉnh khi thấy mình ăn bánh vẽ quá nhiều…
Nắm bắt được tình hình không sớm thì
muộn, người dân sẽ xuống đường và kéo chúng xuống đền tội. Lúc này hàng
loạt tổ chức ngoại vi lại được dịp ra đời, những tư tưởng cơ hội hay cò
chính trị mọc ra như nấm sau mưa, nấp dưới nhiều hình thức tôn giáo có,
phi tôn giáo có, chính trị có, phi chính trị cũng có… Những tổ chức
Chống Phá Đệ Nhất Cộng Hòa, Đệ Nhị Cộng Hòa nay chuyển tông sang chống
CS…
Trong Quốc nội là thế, nhưng tại Hải
Ngoại với số lượng ít ỏi và rời rạc và dựa vào các nước có nền pháp trị,
tự do lập hội… Các tổ chức này mọc lên theo mùa, củng hô hào chống
cọng, cũng lôi kéo biểu tình, cũng đòi tự do tôn giáo… Nhưng quan sát
hành động thì thấy họ đánh chính đồng đội của mình nhiều hơn.
CS vẫn mãi mãi là CS, CS ngày càng tinh
vi và quỷ quyệt, CS không chí là bộ máy cai trị trong quốc nội, CS là
các đáng phái, tổ chức trá hình tôn giáo, các tổ chức chống Cộng và các
hội đoàn… Chúng len lói và đánh phá gây nên tình trạng chia rẽ… Chúng
đem quyền lợi, địa vị, bổng lộc đến cho các tổ chức xâu xé lẫn nhau…
Chúng đưa sư đến cướp Chùa, chúng đưa Linh Mục đến cướp nhà thờ… Chúng
gây lung lạc mất niềm tin vào chính nghĩa tất thắng… Chúng là CS.
Trần Văn Huy
Kỷ sư điện Trần Văn Huy thấy được bản chất của CS rồi. Và có lẽ nhiều người cũng đã thấy như vậy nữa.
ReplyDeleteNhiều người cũng biết rằng nếu không có CS hay xóa bỏ được CS thì VN mới khá lên.
Là một kỷ sư, thì theo Ks Trần Văn Huy thì làm sao để giải quyết bài toán VN? Bài toán VN có nghiệm số không? Vô nghiệm? Một nghiệm số? Hay đa nghiệm số? Vì Bài viết trên chưa xong mà đã chấm hết.
Nói chung là bài viết hay, nhưng không có kết luận. Hy vọng t/g sẽ viết kết luận trong một bài khác.