
Tôi đã được tham gia nhiều vụ án chính trị từ Bắc đến Nam, tất cả đều có một đặc điểm chung là:
Vụ án không có chứng cứ hoặc chứng cứ không chứng minh được hành vi phạm tội của các bị cáo;
Bản án dành cho các bị cáo không dựa trên các chứng cứ khách quan và trên cơ sở tranh luận;
Lối
suy diễn mang tính chủ quan được cơ quan Công An, Viện Kiểm Sát, Tòa
Án Việt nam áp dụng một cách triệt để nhằm kết tội những người đấu
tranh đòi tự do, dân chủ cho Việt nam.
Chính
phủ Việt Nam đã đi ngược hòan tòan với những gì đã được quy định trong
Hiến pháp và Công ước Quốc tế về các quyền chính trị và dân sự. Ở Việt
Nam quyền được bày tỏ những quan điểm không giống nhà nước hầu như bị
truy tố và xét xử bằng những điều luật hết sức mơ hồ (điều 88, 79 BLHS)
hay nói một cách cụ thể, ở Việt Nam các quyền con người không được Nhà
nước tôn trọng.
Một
thực tế rõ ràng mà ai cũng nhận thấy ngày càng nhiều các nhà trí thức,
luật sư, luật gia đi tù chỉ vì bày tỏ quan điểm cá nhân của mình, thậm
chí quyền yêu nước cũng phải chờ được nhà nước cho phép.
Các
đòi hỏi về tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do hội họp, tự do thành
lập đảng... là những đòi hỏi mang tính “xa xỉ” hiện tại ở Việt Nam.
Các thuật ngữ; “duyệt án”, “án bỏ túi”, “án định sẵn”... không xa lạ với người quan tâm đến nền tư pháp Việt Nam.
Trước
thực tế như thế, Luật sư khi tham gia các vụ án chính trị luôn bị hạn
chế về quyền khi thực hiện nhiệm vụ. Vai trò tích cực nhất của Luật sư
trong các vụ án này chỉ là cầu nối giữa gia đình với bị can, bị cáo
đang bị giam giữ nhưng rất ít Luật sư đủ can đảm để làm công việc này.
Bởi một lẽ, (trong một giai đọan dài kể từ sau năm 1975 người ta đã
quen phiên tòa không luật sư, và sau thời gian đó, người ta lại hiểu
Luật sư chỉ là người chạy án hoặc xin giảm nhẹ, khoan hồng) hậu quả cho
những Luật sư có tâm huyết với nghề khi tham gia các vụ án này đều
không sáng sủa; nhẹ thì bị tước quyền hành nghề, nặng thì bị đi tù (Ls
Lê Quốc Quân, Lê Trần Luật, Nguyễn Văn Đài, Lê Công Định, TS Cù Huy Hà
Vũ, LG Tạ Phong Tần...)
Trên
quan điểm của mình, tôi không chấp nhận Luật sư chỉ là cây cảnh, vật
trang trí để cho cơ quan tư pháp sử dụng nhằm phô diễn nền dân chủ giả
hiệu và càng không chấp nhận trở thành diễn viên để cùng hợp diễn vỡ
tuồng dựng sẵn. Vì thế, tiếp nối các bước cha, anh đi truớc tôi đã chấm
dứt tư tưởng bỏ nghề. Tôi vẫn tiếp tục tham gia các vụ án để đạt được
mục đích; Công lý phải được thực thi, pháp luật phải được đưa vào cuộc
sống.
Không
thể nào Hiến pháp lại chịu sự chi phối và áp đặt của luật cũng như các
văn bản dưới luật. Không thể nào, trong một xã hội dân chủ, văn minh
khi công dân thực hiện quyền căn bản của mình theo quy định tại điều 69
của Hiến pháp lại phải bị tù đày bởi các điều 79.88, 257, 258... của
LHS
Nhà
nước là của dân, do và vì dân nhưng khi người dân lên án những hành vi
trái luật của cơ quan nhà nứơc một cách ôn hòa lại bị chính quyền đàn
áp một cách dã man rồi nhà nước lại gán cho những con người đó có hành
vi gây rối, hủy họai tài sản. Nếu chính quyền hành xử đúng luật, theo
nguyện vọng của nhân dân thì làm gì có chuyện hàng chục người được Cao
ủy LHQ cấp quy chế tỵ nạn, đâu có 02 vuờn hoa ô nhục như nhiều người đã
thấy, đã nói. Thái Hà, Cồn Dầu là hai vụ án điển hình minh chứng cho sự
đàn áp thô bạo nhất ở đầu thế kỷ XXI mà mọi người đã thấy. Khi nạn
nhân lên tiếng tố cáo, phê phán việc bị hành xử trái luật của Công an,
phê phán thái độ hèn nhát trước sự xâm lăng của ngọai bang thì bị cho
là tuyên truyền chống nhà nước. Quyền gia nhập tổ chức, đảng phái không
phải là đảng cộng sản theo hiến pháp và luật pháp quốc tế bị quy kết
họat động nhằm lật đổ chính quyền.
Qua
những vụ án trên cho thấy, công dân Việt Nam muốn “yên thân” thì phải
biết im lặng trước mọi bất công của xã hội hoặc phải hùa theo chúng.
Nếu muốn bài trừ phải được sự cho phép của Nhà nước ngay cả biểu thị
thái độ và tinh thần yêu Tổ quốc cũng phải chờ nhà nuớc “cấp phép” nếu
không sẽ bị cho rằng nghe theo lời xúi dục, kích động của các thế lực
thù địch, chống phá. Dưới con mắt của Nhà nước, công dân Việt thật là
trẻ con, ngô nghê nếu không muốn nói là ngu dốt.
Nước Việt thật oai hùng và Dân Việt thật bất hạnh.
Tôi
là con dân Nước Việt nên tôi có quyền và có nghĩa vụ yêu tổ quốc mình,
yêu dân tộc mình nên khi Tổ quốc mình bị tổn thuơng, dân tộc mình bị
bách hại dù với trình độ của người Luật sư còn kém cỏi như tôi nhưng tôi
vẫn phải có nghĩa vụ bênh vực, cổ xúy cho lẽ phải dù việc làm này mang
đến cho tôi nhiều rủi ro mà ai cũng có thể biết trước.
Ai
đó đã nói rằng: “Tự do, công lý không phải là món quà từ Trời rơi
xuống, muốn có được nó, cần phải có sự đấu tranh”. Và chẳng có sự đấu
tranh nào không mất mát.
Sống
trong một đất nước còn thiếu tự do và công lý đang bị chà đạp một cách
thô bạo thì nghĩa vụ của người Luật sư có lương tâm cần phải lên
tiếng. Tiếng nói có thể đơn lẻ, tiếng nói có thể lạc lõng giữa đám
người đã đạt tới “đỉnh cao trí tuệ” nhưng tiếng nói đó thật cần thiết
vì nó đúng với lương tâm và trách nhiệm.
gửi Dân Làm Báo
No comments:
Post a Comment