Hành Khất - Trung
Cộng (TC) hiện thời đang giữ một vai trò trong Liên Hiệp Quốc (LHQ),
được thế giới Tây phương nể mặt qua sự phát triển vượt bực về kinh tế,
qua những trợ giúp đầu tư không ngừng từ Âu Châu và Mỹ Châu, trước và
sau hai nhiệm kỳ của Tổng Thống Mỹ, Clinton. TC đã thay thế địa vị của
Liên Xô trong khối cộng sản, với “nghĩa vụ quốc tế” là mở rộng vòng đai
cộng sản nhằm mục đích đối đầu với thế giới tự do. Hay nói đúng hơn là
vòng đai “bảo vệ” chính TC.
Việt Nam
(VN) là một mảnh đất lý tưởng nhất, để xây dựng cái vòng “bảo vệ” biên
phòng đó, vì có địa lý rất thích hợp trong vùng biển Đông chạy dài và sự
tiếp giáp các nước khác. VN luôn luôn được xem là trái tim của Đông
Dương; điều đó đã cho thấy quá rõ qua những cuộc chiến trong lịch sử tại
đây. Lẽ dĩ nhiên, TC sẽ không bao giờ bỏ mất bất kỳ cơ hội nào nhằm thu
phục VN về mình. TC có hai đường lối thu phục VN: một là xem VN như một
đồng minh hữu dụng, hai là… cưỡng chiếm biến thành một tỉnh toàn diện
lệ thuộc TC. TC vẫn luôn cân nhắc xem đường lối nào thích hợp và nhất là
đạt được “lợi lộc” nhiều nhất, theo tình hình biến chuyển của quốc tế
nói chung và VN nói riêng. Vấn đề có thể đặt ra là tại sao VN cũng là
một nước nằm trong khối cộng sản là một đồng minh, nhưng TC dường như
lúc nào cũng không cảm thấy “an tâm” trong cái vòng đai “bảo vệ” cho
mình?
Trở lại thời kỳ Mao, TC đang
trong cơn hấp hối nghèo đói vì bị cắt đứt gần như hoàn toàn đối với thế
giới bên ngoài. Qua những chương trình thay đổi và mở rộng của Đặng Tiểu
Bình thích ứng trong hoàn cảnh chính trị mới của Tây phương, TC được
tiếp cận bởi thế giới tư do. Từ đó, nền kinh tế cũng chuyển hướng theo
mô hình Tây phương, để thu hút sự đầu tư của các nước ngoài vào TC. Ngày
nay, VN cũng đang trong thời kỳ muốn vươn lên, dĩ nhiên bằng con đường
kinh tế mở rộng như TC ngày xưa. Đáng lý ra, nếu đồng minh VN được phát
triển mạnh TC phải tỏ ra vui mừng hơn vì có được sự hỗ trợ hữu dụng.
Ngược lại, TC đang lo lắng và cảm thấy sợ hãi nếu … một mai VN phát
triển mạnh qua những tiếp cận với nước ngoài, dân Việt sẽ trưởng thành
nhanh hơn trong ý thức hệ, và nền dân chủ tự do của Tây phương sẽ lần
lần đưa VN xa rời TC. Lịch sử đã ít nhất một lần ghi nhận điều đó, qua
chữ viết Việt hoàn toàn khác xa Tàu, hay tiếng Nôm xa xưa cũng là một
bằng chứng cho ý muốn độc lập. Đến khi đó, cái vòng đai “bảo vệ” sẽ tự
biến thành một vòng đai “đe doạ” cho TC. Sự thu hẹp của khối cộng sản
tạo nên vòng xiết thắt cổ, ảnh hưởng đến quyền lợi cá nhân của hệ thống
cán bộ TC, một hình thức đại quy mô và được sử dụng đông đảo nhất thế
giới. Bởi vậy, VN chỉ được xem là đồng minh hữu dụng “tạm thời” trong
chiến tranh khi VN phải đứng trước tuyến đầu, bảo vệ TC bằng xương máu
dân Việt. TC chỉ cần tiếp tế súng đạn xưa cũ, dư thừa cũng như tống đi
được số lương thực mốc meo trong kho cho VN làm tròn nhiệm vụ. Và còn
được VN phải chịu ơn qua những ký kết nhượng bộ về kinh tế, biên giới và
lãnh hải. TC cũng thừa biết rằng, dân Việt là giống nòi khó có thể chịu
khuất phục, nếu VN một khi đã có ý tách ra khỏi TC thì họ sẽ mất đi rất
nhiều điểm lợi. Còn nếu trên bình diện vẫn là một đồng minh, TC không
thể nào tự tiện gặt hái những cái lợi mà không bị dân VN lên án, đả kích
dù rằng cs VN đã có những ký kết nhượng bộ ngấm ngầm với TC trước đó.
Trước
sức mạnh quân sự của TC, trước và sau cuộc chiến 75, VN không đáng là
một đối thủ mà chỉ là một nước nhỏ bé không đủ tài chánh tự trang bị vũ
khí, thì làm sao nghĩ đến chuyện hiện đại hóa quân đội. Có nghĩa, nếu TC
muốn cưỡng chiếm VN thì dư sức làm và đã hoàn tất từ lâu rồi. TC trót
mang một vai trò trong LHQ, vì sĩ diện với quốc tế và nhất là một nước
đàn anh duy nhất trong khối cộng sản vốn đã bị thu hẹp, TC khó lòng dấy
lên cuộc chiến đánh chiếm VN. Một hoạch định được đưa ra nhằm “nắm giữ”
VN, nhưng TC không cần hao tổn quân đội.
Cũng
như ngày nào, TC đã đưa quân vào Tân Cương như một cuộc diễn hành biểu
dương sức mạnh. Với ý đồ đó, TC thành lập những căn cứ quân sự từ đảo
Hải Nam hướng Bắc, chạy dọc dài đến những quần đảo hướng Nam. Một bước
đi, thu hoạch cả ba mặt về kinh tế, chính trị và quân sự: giải tỏa rộng
vùng đánh cá và đặc quyền cho ngư dân TC; tạo nên cục diện vây kín, đặt
áp lực và khả năng kiểm soát cận kề hơn trên VN; sức mạnh của vành đai
cộng sản được nới rộng và cũng có thể dần dần khai mở những bước khác
trong tương lai. VN dường như đang nằm gọn trong “vòng tay” TC, qua
những ký ước ngấm ngầm trước 75 mà TC bắt buột VN phải thực hiện dù bằng
bất kỳ phương án nào. Như một băng đảng mafia đi “đòi nợ” một cách
chuyên nghiệp: trước khi bước vào nhà kẻ thiếu nợ, họ đã cho người vây
bủa các lối đi, ngả thoát, thậm chí biết rõ giờ giấc thường xuyên ra vào
và những người nào hay lui tới. Họ không cần thanh toán kẻ mang nợ chỉ
đe dọa bằng bạo lực, vũ khí ngay cả những người có sự liên hệ với kẻ đó.
Dĩ nhiên, món nợ luôn được tính thêm bằng con số phần trăm lời theo quy
định của họ theo thời gian, cùng sự bỏ công tìm đến. Nói đơn giản hơn,
TC đang lên kế hoạch “phong toả” VN trên mọi mặt, nhằm biến VN trở thành
một Tân Cương mới hay một Quảng Đông, Quảng Tây xa xưa cũng từng là
vùng đất thuộc VN.
Trong “chế độ tự
trị” mà TC ban cho đó, sẽ luôn luôn nằm trong sự kiểm soát, phải tuân
hành theo ý muốn TC và nhất là phải tự dâng hiến tài nguyên và cống nạp
tài chánh theo luật định của TC. Đồng thời, TC giải quyết được nạn nhân
mãn đang vượt quá mức định trên vùng đất rộng lớn nhưng không đủ của họ.
Chính sách thực dân sẽ dần dần đồng hóa người địa phương một cách hữu
hiệu: không cần động binh, nhưng vẫn có thể chiếm ngụ hoàn toàn. Và sẽ
trở thành một tỉnh của TC khi họ cảm thấy cần thiết và có lợi hơn.
Vấn đề có thể nghiệm lại theo một câu hỏi đặt ngược: “Tại sao TC không tiến hành kế hoạch “nắm lấy” VN sau cuộc chiến 75 chấm dứt?”
Chỉ trong thời gian gần đây, dân Việt đang lo sợ một cuộc chiến rộng
lớn với TC qua những cuộc biểu tình chống đối từ Bắc đến Nam. Nhưng
những điều đó không hề từng xảy ra từ sau cuộc chiến 75, dù đã hơn một
lần TC động binh nơi biên giới. Nếu xét về chủ lực quân đội, VN vĩnh
viễn không có đủ khả năng đối đầu nếu một trận chiến được mở rộng. Đó
cũng chỉ là một trong những bước trong kế hoạch dài hạn nhưng vô cùng
hữu hiệu cho kết quả: ít tốn kém và hưởng trọn. Trước nhất là TC làm cho
VN bị hao mòn dần số vũ khí được vay mượn hoặc cung cấp từ TC và Liên
Xô khi xưa, cũng như đo lường lại sức đề kháng của đối thủ. Bước kế tiếp
là tung ra những đòi hỏi về chính trị, kinh tế và ngay cả đất đai nơi
biên giới. TC đã thành công và tiến hành bước nữa: trấn chiếm hải đảo và
kiểm soát vùng biển. VN bị vây tỏa và thiếu vũ khí, đồng minh tương
trợ. Một con đường duy nhất là chui sâu vào rọ, như một con cá mệt mỏi
tìm lối thoát. Và kẻ đặt rọ chính là TC chỉ cần nhắc lên bắt lấy, mà
không tốn một miếng mồi. Cũng có nghĩa TC không bao giờ ngu xuẩn phát
động chiến tranh với VN, một nước không đủ khả năng chiến đấu lâu dài.
Chỉ làm hao tổn quân đội TC và mang tiếng với thế giới bên ngoài, cũng
như trong khối cộng sản. TC muốn VN sẽ phải tự nguyện “thần phục” thiên
tử, như vậy TC đương nhiên hợp lý trên luật pháp quốc tế là chủ nhân VN.
TC
sẽ không phải xem VN như là một “đồng minh” trên bình diện quan hệ và
sẽ “chiếm” được nhiều lợi lộc hơn trên mọi mặt, nhất là vấn đề kinh tế.
Và càng không phải lo lắng cái vòng đai bảo vệ cho TC bị hư hại. VN có
thể tự lo phát triển để sống còn, nhưng trong khuôn khổ quy định có sự
đồng ý của TC. Một hình thức “nô lệ” thời đại mới của thế giới cộng sản
ra đời, theo mô phẩm “chư hầu” của thời phong kiến xa xưa. Lịch sử VN
rồi đây sẽ bị nhiều thay đổi, và đã đang thay đổi một số để bắt đầu cho
ngày mai. Hôm nay, vấn đề sống còn của đất nước không còn tùy thuộc vào
lòng yêu nước của dân Việt như Hội Nghị Diên Hồng xa xưa, do chính triều
đình đương thời mở ra. Giả như một khi, triều đình đó không tổ chức Hội
Nghị, có ai dám nghĩ VN đã có thể đánh đuổi được ngoại xâm không? Và
giả như, triều đình đó chịu hàng phục buông vũ khí, thì lòng dân dù có
sôi sục bao nhiêu cũng không thể dùng tay không chống giặc.
Những
cuộc biểu tình chống TC một cách tự phát, đã biểu hiện lòng dân luôn là
một sức mạnh hậu thuẫn cho chính phủ. VN đang có được sức mạnh đó,
nhưng chính phủ VN có dám mạnh dạn bức phá cái bẫy rọ đó không? Hay chỉ
vì quyền lợi cá nhân, đảng phái họ khó lòng từ bỏ? Không ai là người mà
không biết sợ cái chết. Nhưng đứng trước hiểm họa lâu dài trên dân tộc
có mấy ai có thể làm ngơ, trừ khi chính quyền lợi của họ bị mất đi? Thực
tế xét rằng, VN còn cơ hội tự giải thoát chính mình, khi tiếng kêu cầu
cứu vang lên, đập nước tung xoá, được chú ý đến bởi người qua đường. Và
trong nỗ lực đó, chính VN nên có một ý thức phân định “đồng minh” rõ
hơn, nếu không muốn bàn tay nào đó nhắc cái rọ lên và “nắm lấy.”
Hành Khất
http://baotoquoc.com/2011/07/05/cu%E1%BB%99c-chi%E1%BA%BFn-gi%E1%BB%AFa-vn-va-trung-c%E1%BB%99ng-s%E1%BA%BD-x%E1%BA%A3y-ra-khong/#more-31083
http://baotoquoc.com/2011/07/05/cu%E1%BB%99c-chi%E1%BA%BFn-gi%E1%BB%AFa-vn-va-trung-c%E1%BB%99ng-s%E1%BA%BD-x%E1%BA%A3y-ra-khong/#more-31083
No comments:
Post a Comment