Nguyễn Thông - Trưa
nay tôi uể oải lầm lũi chạy xe về, khác hẳn với một tuần trước đầy phấn
chấn. Nỗi buồn cứ quay quắt, ồn ào khiến mình mệt mỏi. Chả dám than
trách bởi đã xác định trước rồi, đường đời lắm nỗi gian nan. Không thể
viết ngay được, mà mình lại vốn chậm chạp, viết cũng chậm. Nhưng không
thể không viết.
Người
xưa khi cần tăng tính thuyết phục cho điều gì đó thường quả quyết “mắt
thấy tai nghe”. Những gì tôi biên ra đây là qua con mắt của tôi, còn bạn
có tin hay không thì tùy.
Điểm lại
một chút: 6 giờ 30 sáng bà xã chưa dậy, tôi ghi vội mấy chữ để trên bàn
rồi xách xe đi. Đi về có báo cáo tuy hơi mất tự do nhưng trong trường
hợp này có cái hay của nó. Đến cơ quan gặp đồng nghiệp Mr.Do cũng vừa
tới. Nó trẻ, nhanh hơn mình, bỏ xe máy lại, lủng lẳng chiếc máy ảnh ống
kính dài, thoắt cái đã ngoắc xe ôm vù mất. Mình cũng kêu một chiếc, bảo
bác tài nhẩn nha dọc đường để xem nhân tình thế thái. Sài Gòn vẫn ồn ã
nhộn nhịp, chả ai biết sau những gương mặt kia là những suy nghĩ gì. Tới
nhà hát thành phố, dòng đời thường vẫn như hôm qua hôm kia hoặc có thể
ngày mai nên mình bảo bác tài quành về nhà thờ lớn. Kia rồi sự khác lạ.
Người đông hơn, đứng đầy trên vỉa hè đường Hàn Thuyên, quảng trường Công
xã Paris và vườn cây trước dinh Độc Lập, càng ngày càng đông. Và dù chỉ
là tay mơ, mình rất dễ dàng nhận ra nhan nhản công an, an ninh chìm
nổi, rồi đủ loại sắc phục dân phòng tự vệ làm xanh mặt nhân dân. Họ chả
cần giấu diếm, oai vệ vác dùi cui, cứ vài ba anh lại có một anh tay cầm
bộ đàm, lúc líu lo lúc thầm thì ngó trước ngó sau rất chi là bí mật.
Thôi tí nữa mình sẽ kể kỹ hơn về mấy “đồng chí” này bởi họ là nhân vật
chính của ghi chép hôm nay.
Tới
ngã ba Alecxandre de Rode- Phạm Ngọc Thạch nhìn sang quán cà phê tầng
trệt Diamond còn gọi là cà phê Đá lối trông sang nhà văn hóa thanh niên
thấy Mr.Do và bạn bè đứng đó tự bao giờ. Trò chuyện vài câu, gặp thêm
bạn đồng nghiệp cũ Phạm Thương. Thương chỉ một anh chàng nhỏ con đẹp
trai đeo chiếc máy ảnh bảo ông xã em đây. Mọi người vui vẻ nhưng dường
như trong ánh mắt có điều gì lo toan. Mình hiểu. Mọi người theo tiếng
gọi của trái tim, tình yêu đất nước mà tụ họp về đây nhưng nó cứ tự
phát, tản mát thế nào ấy, không khéo lại chỉ là cuộc vi vu vô nghĩa. Kim
phút kim giờ cứ nhích dần. Ai nấy sốt ruột mà chẳng dám nói ra, sợ làm
nhụt chí kẻ khác. Mình tranh thủ đi tìm Duy Ngọc bởi hắn có khuôn mặt
rất dễ nhận ra, vả lại lần trước mình thích mấy cái ảnh của hắn quá, hầu
như các báo mạng kể cả trong ngoài nước đều dùng ảnh của hắn. 8 giờ
hơn, đang đếm bước trên lề đường Phạm Ngọc Thạch thì có bước chân chạy
rầm rập. Mình nép vào tường, một thanh niên cầm tấm biểu ngữ chỉ kịp đọc
thoáng chữ China stop… chạy trước, dăm sáu anh lực lưỡng mặc thường
phục đằng đằng sát khí bám sát. Lúc mình quay lại chỗ quán cà phê Đá thì
Mr.Do bảo công an vừa bắt một người trong quán, là con trai nhà thơ
Đynh Trầm Ca, mình chắc là cái cậu hồi nãy.
Len
qua trùng điệp lực lượng chức năng, tôi tới cổng nhà văn hóa thanh
niên, nơi một tuần trước ông Ba Đua đã test các vị nhân sị trí thức. Lần
này đến giờ vẫn chưa thấy ai, kể cả phe này phe kia. Trông sang trại
Tàu, bức tường màu vàng nhơn nhơn thách thức. Chả biết đằng sau những ô
cửa sổ khép hờ kia có ai, chúng nó đang làm gì nghĩ gì. Công an đủ sắc
phục kín đặc như bức thành lũy thép kiên cố bảo vệ trại Tàu, cần chi mấy
chiếc hàng rào sắt. Chỗ này có lẽ là điểm nóng nhất nên anh nào cũng
dùi cui hoặc máy bộ đàm. Để ý thấy mấy anh cảnh sát trật tự thì dùi cui,
còn anh an ninh thì bộ đàm. Cầm máy đàm oai hơn nên rất ra vẻ ta đây,
lộ liễu. Số công khai còn đông đặc như thế thì số chìm biết đường nào mà
lần. Tôi có cảm giác hai anh mặc thường phục đứng gần hai bên tôi đều
là dạng này, thỉnh thoảng liếc tôi rất khó hiểu rồi một anh biến mất.
Linh cảm không sai. 5 phút sau một anh an ninh có vẻ gộc đến thân tình
vỗ vai hỏi nhỏ anh ở bộ phận nào, tôi bảo gì cơ, lại hỏi như cũ, bèn đáp
rằng tôi ở bộ phận nhân dân. Cái mặt thoắt lạnh tanh, đề nghị anh đi,
đây không phải chỗ của anh. Mình bảo tôi chẳng thèm, nhân dân chúng tôi
làm gì có chỗ trên cái nước này, anh nhìn xem, toàn người của anh đó
thôi. Anh ta đuổi được mình xong liền đưa cái bộ đàm lên mồm lèo nhèo
điều gì không rõ rồi ra đuổi tiếp một bác cứng tuổi phía sau.
Kể
đến đây, phải trữ tình ngoại đề một chút. Cách nay hơn chục năm thằng
cu nhớn nhà mình làm hồ sơ thi vào đại học an ninh. Mình cũng xăng xái
giúp nó, hồ sơ đã được duyệt, sức khỏe đạt yêu cầu, chỉ còn chờ thi.
Nhưng cứ lăn tăn thế nào ấy. Mình gặp ông anh, bạn đồng môn, khi đó
trưởng khoa ngữ văn ĐH KHXH-NV, anh ấy chả ngẫm ngợi gì khuyên ngay rằng
nếu em cho nó đi công an sau này có hối cũng không kịp. Thằng con mình
biết nghe nhời, làm hồ sơ khác thi vào công nghệ thông tin. Sáng nay nó
cũng đi, khi về nó bảo bạn con làm ở công an quận 1 nhắc rằng phải cẩn
thận nhưng con cứ đi, sợ gì. Được.
Tôi
trở lại chỗ cà phê Đá đứng chờ, lòng cứ không thể hiểu nổi tại sao công
an lại có thể hành động rất xăng xái, tích cực, mẫn cán để ngăn chặn
những người dân yêu nước biểu tình chống TQ xâm lược. Họ là ai? Họ có
thể có lý của họ nhưng gần như có một số người mất hết cả trí khôn, danh
dự, liêm sỉ, lòng tự trọng, không còn biết mình là ai trên cõi đời này.
Thử hỏi các anh, nhìn những con người đang ôn hòa khuôn mặt trong sáng
kia, với cờ tổ quốc quấn quanh mình, biểu ngữ đòi Hoàng Sa-Trường Sa cho
Việt Nam trên tay, có sự mờ ám, âm mưu, côn đồ, phản động gì không mà
siết người ta đến thế. Không có dân - những con người ấy, mai này nếu
bọn Tàu gây chiến các anh có dám kêu họ cùng đi?
Có
chút lý do cá nhân, khoảng 8h30 tôi bắt xe ôm về cơ quan. Anh xe ôm ngự
trên đường Đồng Khởi chẳng thèm biết tôi là ai, chửi đù mẹ nó cứ thế
này thì dân chịu sao nổi. Tôi hỏi anh chửi bọn TQ hay chửi ai, anh bảo
chửi tuốt. Tôi nói lát nữa tôi ra xem người ta biểu tình anh có đi với
tôi không, anh gằn giọng đi xem thì đừng rủ tôi đi. Trả thêm chút tiền
cho bác tài thẳng thắn.
9h,
nhận được thông tin qua mạng từ Phạm Thương “đã bắt đầu”. Phải công
nhận Thương nhanh nhẹn thật, up lên liên tục. Nhỏ người, trông yếu đuối,
vậy mà sức lực đâu giúp Thương bám theo suốt mọi chặng đường, cứ dăm
phút lại có tin mới. Hồi Thương mới về cơ quan tôi, cùng lúc hai cô
trong đó có Thương, tôi rất quý Thương về sự thẳng thắn, đâu ra đấy,
không nịnh bợ. Có lần tôi nói với đạo diễn Lê Phong Lan điều này, chị
Lan cũng đồng ý như vậy.
Tôi
vội vàng lấy xe quay trở lại. Đoàn người mỗi lúc đông thêm nhưng bị
công an khéo léo chia cắt thành từng nhóm. Tuy vậy còn hơn không bởi
trước đó đến tận 8h30, được sự trợ giúp của cả một bộ máy khổng lồ, tòa
lãnh sự Tàu vững như bàn thạch. Thiếu những người đi đầu như cụ Nguyễn
Đình Đầu, ông Lê Hiếu Đằng, Hồ Cương Quyết... nên sức mạnh quần chúng
vẫn chỉ là sức mạnh tiềm ẩn. Giờ thì đã có lá cờ đỏ sao vàng do một bạn
trẻ phất lên, nhiều người đồng loạt đứng dậy rời ghế quán cà phê, ra
khỏi vỉa hè để nhập vào. Ôi các bạn trẻ, lần này hầu hết là học sinh
sinh viên, nhiều bạn ăn mặc rất giản dị, thậm chí áo quần cũ kỹ nhưng
trông họ thật đáng mến, đáng khâm phục. Họ kéo một tốp khoảng hơn trăm
người ra lề đường Lê Duẩn vừa phất cờ, giương cao khẩu hiệu vừa hô
“Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam”…, từng nhóm công an chìm nổi lẽo đẽo
theo sau. Người đi đường dừng lại xem như xem một sự lạ, không ai có vẻ
muốn gia nhập với họ. Ôi nhân dân. Tôi nhìn các bạn trẻ mà trào nước
mắt.
Lòng
càng thấy nặng nề buồn hơn khi tôi chạy qua đường Nguyễn Du, quẹo vào
Nguyễn Trung Trực, ra Lê Thánh Tôn. Hai bên đường suốt từ sáng sớm đã
kín người là người, già có trẻ có. Họ thản nhiên cà phê cà pháo, chơi
game bằng điện thoại di động, cãi cọ nhau ồn ào, cứ ngồi đồng thế suốt
mấy tiếng đồng hồ, dường như chẳng biết gì đang xảy ra ngoài kia, chỉ
cách có vài trăm bước chân. Buồn.
Viết đến đây tôi không muốn viết tiếp nữa.
8:22 pm, 12.6.2011
NGUYỄN THÔNG
No comments:
Post a Comment