Bảo Giang - Đây là câu 
hỏi đã kéo dài hàng thế kỷ, và có cả triệu triệu câu trả lời giống nhau.
 Trong số những người trả lời, có nhiều vị từng là lãnh đạo tối cao của 
cộng sản như TBT. Mikhail Gobachev, TT Boris Yelsin, hay những nhân vật 
của thế giới hôm nay như thủ tướng Đức Angela Mirkel, TT Nga Mevedev, 
Putin và trước kia là TT. Ronal Reagan hay các vị Giáo Hoàng Pio XII, 
Gioan Phaolo Đệ Nhị…. 
Như thế, đối với xã hội 
loài người, từ Đông sang Tây, từ Á sang Phi, không phân biệt giai cấp, 
đều gặp nhau trong một kết luận chung là: Lý thuyết và sự gian dối của 
cộng sản không chỉ là một thảm họa, nhưng còn là kẻ thù của nhân loại. 
Một loại kẻ thù có khả năng dấu mặt len lỏi vào trong tất cả mọi mặt, 
mọi góc cạnh trong đời sống của cá nhân hay tập thể nhân loại với một 
mục đích duy nhất, làm băng hoại đời sống lương thiện của con người. 
Theo đó mọi người, không trừ ai đều có bổn phận phải diệt trừ chúng.
Tại sao cộng sản và tà thuyết này bị coi như là kẻ thù của nhân loại và mọi người phải có trách nhiệm loại trừ nó?
Trong
 một căn nhà, có một kẻ sống trong gian dối ( vợ hoặc chồng, con cái,) 
đều có khả năng phá nát đời sống yên vui, hạnh phúc của mái ấm gia đình.
 Một tổ chức, một đảng phái đặt nền tảng sinh hoạt cho tổ chức, bao gồm 
các thành viên (cán bộ, đảng viên) và các hoạt động bên ngoài của nó dựa
 trên nền tảng vô đạo, gian dối và bạo tàn. Khi nó có quyền lực trong 
tay thì sẽ là đại hoạ cho đất nước. Và nhiều đất nước có loại tổ chức 
này sẽ gây họa cho toàn thể nhân loại.
Có
 thể vì nhận thức được cái tính vong bản của cộng sản mà cựu Tổng bí thư
 đảng cộng sản Liên Sô Mikhial Gobachev, cũng là lãnh tụ cộng sản quyền 
lực nhất thế giới lúc bấy giờ, thay vì gây họa, đưa nhân loại vào vòng 
huỷ diệt. Ông đã trở thành một ân nhân vĩ đại của loài người khi làm 
cuộc đổi mới và tuyên bố:” Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng Cộng 
Sản. Hôm nay tôi đau buồn mà nói rằng, Đảng Cộng Sản chỉ biết tuyên 
truyền và dối trá”. Từ ý niệm này, ông đã trực tiếp tháo gỡ cho không 
chỉ Liên Bang Sô Viết , nhưng nhiều quốc gia Đông Âu khác thoát khỏi tai
 ách cộng sản. Riêng tại cái nôi của cộng sản. Tổng Thống Boris Yeltsin 
đã mau chóng đứng lên đập nát chế độ cộng sản tai Liên Sô bằng một lời 
đanh thép: “Cộng Sản không thể nào sửa chửa, mà cần phải đào thải, đạp 
đổ”.
Trong khi đó, về phía tôn giáo 
thì Đức cố Giáo Hoàng Pio XII, không phải chỉ chống cộng sản mà thôi. 
Ngài còn ban hành sắc lệnh năm 1949 về tà thuyết này, trong đó có một 
điều khoản ngặt nghèo buộc các tín đồ Thiên Chúa Giáo thuộc giáo triều 
Rôma phải tuân thủ. Hơn thế, còn công bố áp đặt vạ tuyệt thông cho tất 
cả những người Công Giáo nào hợp tác với các tổ chức Cộng Sản. 
Như thế, tất cả những tín hữu nào bảo vệ hay cổ võ học thuyết Cộng sản 
thì “đương nhiên” bị khai trừ khỏi Giáo Hội.(*) Và Đức Phao Lô Đệ Nhị 
thì hỗ trợ nguời dân Ba Lan đứng lên đạp đổ chế độ cộng sản bằng một lời
 khích lệ nhẹ nhàng mà dũng mãnh : “đừng sợ hãi”. Thiết tưởng, đây là 
những lời chứng đầy khả tín khi người ta muốn có lời kết luận về cộng 
sản.
Theo đó, điều may mắn, không 
dành riêng cho liên bang Sô Viết khi có được Mikhail Gobachev và Boris 
Yelsin, nhưng còn cho cả thế giới. Đặc biệt là các quốc gia đang nằm 
trong sự thống trị của chủ nghĩa bạo tàn cộng sản biết nắm lấy thời cơ 
ấy, để chuyển đổi sang một thể chế nhân bản, đem lại hạnh phúc cho dân, 
cho nước của mình. Điển hình Ba Lan, Hungary , Romania , Nam Tư…. là 
những quốc gia đã mau chóng bắt kịp làn gió mơi này.
Riêng
 cái xã hội chủ nghĩa Việt cộng tại Việt Nam cũng như tại Trung Hoa, 
thay vì phải đi theo tiến trình nhân bản của xã hội để huỷ diệt tận căn 
gốc rễ chế độ cộng sản, chúng lại biến chất, trở thành một thứ di căn 
tồi tệ hơn. Về diện, tuy còn mang nhãn hiệu xã hội chủ nghĩa. Nhưng căn 
tính của nó là một loại chủ nghĩa “ bạo lực kiếm ăn gian dối”, hay “ bạo
 lực phi nhân” kiểu đầu ngô mình sở của một tập đoàn thống trị đảng. Chủ
 nghĩa này, không xây dựng trên một căn cơ nào khác ngoài một chủ trương
 chiếm đoạt toàn bộ tài sản nhân bản và vật chất của xã hội bằng gian 
dối, rồi chia phần cho những thành viên của mình bằng cái danh nghĩa nhà
 nước và chính quyền. Nó là một loại di căn của chủ nghĩa cộng sản đa 
trá, bạo tàn, như kiểu di căn cốt tính của ung thư nội tạng.
Tại
 sao tôi gọi chế độ xã hội chủ nghĩa Việt cộng tại Việt Nam là một loại 
di căn của ung thư cộng sản, hoặc gỉa, bảo chúng là chủ nghĩa ‘bạo lực 
gian dối kiếm ăn”?
Trước hết, về lý thuyết thì Lê dẫu chưa tàn, Mác cũng đã tiêu tan.
Trong
 thực hành thì từ 1989 hình tượng của Stalin, đã bị treo cổ và đạp xuống
 cống rãnh. Nên từ đó, ngay trong lòng đảng Việt cộng cũng không còn nói
 năng, nhắc nhở gì nhiều đến Mác, Lê nữa. Có chăng chỉ dùng nó như một 
loại nhãn hiệu cầu chứng để tiếp tục lừa đảo đám đoàn đảng viên được 
nhào nặn từ các cái lò đào tạo ấy với mục đích bảo vệ đảng, bảo vệ nhau 
để kiếm ăn một cách vô pháp vô cương mà thôi.
Rồi
 Mao cũng đi đường Mao để dành chỗ cho thế lực của Đặng tiểu Binhm một 
tân chủ thuyết bành trướng thực dụng kiếm ăn của Đại Hãn vươn lên. Họ 
Đặng muốn xâm nhập vào thế giới bằng một lý luận duy nhất. “Mèo trắng 
hay mèo đen cũng được, miễn là biết bắt chuột” Nghĩa là, tư bản hay công
 sãn không là vấn đề, miễn là kiếm ăn được! Như thế, cái lý thuyết cộng 
sản trong Đặng cũng không còn. Nhưng nhà cầm quyền Trung Hoa bên ngoài 
vẫn giữ cái dạng thức cộng sản. Bởi vì chính dạng thức và tổ chức cộng 
sản này đã giúp chúng tạo ra sự sợ hãi cho dân để nắm quyền, để kiểm 
soát và để kiếm ăn, nên chúng sẽ không từ bỏ nó. Hơn thế, nhà cầm quyền 
này còn nhờ cái tổ chức này để đi bắt chuột, cầu lợi cho mình. Việt Nam 
có là một con chuột cho Tân Đại Hãn hay không?
Đến tư tưởng Hồ chí… Phèo thì phát khiếp!
Trong
 kỳ đại hội của Vẹm vào năm 1951, Minh đã công khai tuyên bố đại ý “ Tôi
 chả có cái tư tưởng gì, tư tưởng là của Mác Lê Mao, tôi chỉ là người đi
 theo”. Nhưng khi hệ thống Mac- Lê sụp đổ toàn bộ ngay từ cái gốc sinh 
là Liên Sô, và kéo theo nguyên cả hệ thống của Đông Âu. Việt cộng tại 
Việt Nam ngơ ngác không còn lối thoát, nên đành quay về con đường lừa 
bịp đoàn đảng viên, và nhân dân Việt Nam bằng cái tư tưởng của Hồ chí… 
Phèo. Khi ấy, nhà nước Việt cộng thổi ống đu đủ cho Minh phình chương 
lên như là nhà tư tưởng. Tìm cách đưa Hồ chí Minh ra trước ánh sáng “ 
văn học” bằng ba tác phẩm “ vĩ đại”
1.
 “Ngục trung thư” , Một cuốn sách mà Hồ cầm nhầm, hay nhặt được của một 
người tù nào đó ở Trung Quốc và bảo là của mình sáng tác ở trong tù. Khi
 ra trước công luận, cuốn sách được chứng minh như sau: Bìa cuốn sách có
 đề năm tháng bị giam ở trong ngục từ 21-8-1932- đến 10-9-1933. Nhưng 
mãi đến năm 1943, nghĩa là 10 năm sau, Hồ chí Minh mới bị bắt và bị giam
 giữ ở đây. Như thế, chính đảng cộng sản Việt Nam đã có công tố cáo tội 
ăn cắp, hay cái gian dối của Hồ chí Minh trong vụ việc này.
2.
 “ Vừa đi đường vừa kể chuyện” Và “ Những mẫu chuyện về đời hoạt động 
của Hồ chũ tit” của Trần Dân Tiên và T. Lan. Đây là hai cuốn sách tác 
gỉa viết để thổi ống đu dủ cho Minh. Trước đây, người ta đã biết ngưòi 
viết là Hồ chí Minh vì cái tuồng tích chuyên bip bợm của Y. Đến năm 
1989, vì nhu cầu thổi ống đu đủ cho Hồ, chính nhà nước Việt cộng lại lòi
 đuôi chuột ra khi minh xác Trần dân Tiên và T. Lan là hai trong số 26 
bút danh của Hồ. Qua tiết lộ này, việc nhà nước Việt cộng muốn đưa tên 
tuổi của Hồ thành những nhà văn hóa thế giới đã không thành. Trái lại, 
hai cuốn sách ấy lại có đủ những bằng chứng, chứng minh cái đê hèn của 
tác giả là người tự cầm bút thổi ống đu đủ cho mình và khoác cho mình 
những cái mỹ danh xuẩn động “ cha gìa dân tộc”. Một việc làm vô liêm sỷ 
mà không có một người nào trên trái đất này dám làm. Nhưng Hồ dám làm và
 đảng Việt cộng dám ra rả tối ngày đánh bóng tư tưởng cho Hồ. Tuy thế, 
thế giới nào chấp nhận loại sách vở không phẩm hạnh ấy để đưa vào kho 
tàng văn hóa!
Như thế, trong thực tế,
 cái tư tưởng vĩ đại của Hồ chí Minh là cái tư tưởng của một kẻ trộm 
đạo. Nó được phát động và tuyên truyền trên hai diện chính: Với xã hội 
là cuộc phản bội, vô đạo. Vời gia đình là kẻ bất nhân, bất nghĩa.
· Với xã hội là cuộc phản bội và vô đạo. 
Cuộc
 chiến theo chiêu bài “chống thực dân, phong kiến, chống đế quốc Mỹ để 
giải phóng dân tộc” do Việt Minh tuyên truyền và lôi kéo đồng bào Việt 
Nam tham gia, thực chất chỉ là cuộc chiến đánh thuê cho Nga Tàu để đưa 
Việt Nam vào vòng nô lệ cho cộng sản Nga Hoa trước kia và làm tên bồi, 
tên tay sai cho thế lực bành trường Bắc Kinh để có lợi nhuận cho một tập
 thể bạo tàn khác mà thôi. Thật vậy, dựa vào thế lực cộng sản, Việt Minh
 đã chiếm được miền bắc Việt Nam từ năm 1954, nhưng chưa thỏa cho cơn 
đói. Nên sau đó, chúng mở cuộc chiến tranh “ nghèo hèn phải đi ăn cướp” ở
 Mièn Nam Việt Nam . Cuộc chiến của đám nghèo hèn, chẳng có gì để mất 
này, đã gặp sung rụng vào ngày 30-4-1975 tại miền nam Việt Nam .
(
 xin mở một dấu ngoặc. Tại sao tôi gọi đây là cuộc chiến của đám nghèo 
hèn rủ nhau đi ăn cưóp của kẻ nhà giàu. Xin thưa, vì có cái gì của miền 
bắc dưới chế độ của cộng sản lại hơn miền nam đâu? Ở miền Nam , nhân 
bản, nhân quyền của con người được tôn trọng. Miền bắc thì làm gì cò 
nhân quyền? Có chăng là những cuộc đấu tố nhân quyền! Kinh tế và văn 
hóa, xã hội thì sao? Quả là thua kém rất xa nếu đem xo sánh với trình độ
 của miền nam trưóc 1975. Chuyện có thật là, tất cả những bộ com lê quan
 cán nhớn mặc trên người khi ra nước ngoài hay đi trình diễn trước năm 
1975 đều là quần áo phải đi ký mượn tại cơ quan. Khi về phải đem trả 
lại, nếu có bị rách, bị hư hại bản thân người muợn phải làm báo cáo. Rồi
 từ sỹ quan cho đến binh lính của mỉền bắc sau ngày 30-4-1975 họ đem vào
 Sài gòn những câu chuyện cười ra nước mắt như đồng hồ hai cửa sổ, đồng 
hồ không người lái! Khi khoe về cái sang giàu ở ngoài bắc thì họ lên 
giọng cao mà bảo rằng: Ở ngoài bắc chẳng thiếu gì. Ti vi, máy rét ( tủ 
lạnh) chạy đầy đường! Nhưng nay, sau 36 năm chiếm đóng tại miền nam, 
Việt cộng đã làm cho miền nam gần bắt kịp cái nghèo hèn của cộng sản tại
 miền bắc rồi! Tôi sẽ trở lại vần đề này sau,)
Từ
 đó, sau 30-4-1975, chủ nghĩa kiếm ăn bằng phương cách gian dối và bạo 
tàn của Việt cộng đã thành công một cách vượt bực. Từ những anh lái lợn,
 du kích, cai cạo mủ cao su, đến những chính trị viên vô văn hóa và hàng
 trăm những cán cộng trong các bộ, ban ngành, hay trung ương đảng… cách 
đây hơn ba mươi năm, gia tài không có qúa hai bộ quần áo lành..Trong nhà
 có cái xe đạp theo tiêu chuẩn đã là sang trọng. Đến khi ngồi vào bàn 
ăn, vợ con chỉ cầu được bát cơm trắng, ăn cho no bụng. Mong chi đến thịt
 cá đầy bàn.
Nay sau ba mươi năm, lớp
 cán cộng này đã trở thành những tên đại phú với hàng tỷ, hàng trăm 
triệu đô la trong các ngân hàng ngoại. Đây là số tiền mặt lớn mà ngay cả
 những người giàu có nổi tiếng trên thế giới, dành dụm qua nhiều đời, 
cũng không có số tiền mặt lớn như thế để ký thác trong các ngân hàng. ( 
ngoại trừ những kẻ như Bin laden, Sadam Hussen, Mubarrak, Gadhafi không 
kể), nhưng cán cộng chỉ cần vài ba chục năm vơ vét là có. Cấp cán cao là
 thế, phần các quan cán tại địa phương cũng có luật lệ bao cấp riêng. 
Chỉ nắm cấp chi bộ thuộc cấp xã, phưòng, thôn, xóm, khu xóm đã là những 
đế vương của một vùng, một cõi. Muốn nắng có nắng , muốn mưa có mưa. Nhà
 của một huyện ủy sau mấy năm làm quan còn lộng lẫy, sang trọng hơn nhà 
của các bộ trưởng trong các chính phủ ở Mỹ, Úc, Anh… Đến khiếp! Khiếp là
 vì không ai dám đụng đến chúng. Trong khi đó một bộ trưởng cảnh sát ở 
Úc chỉ nhận 5000 đô hối lộ, được đổi lại 5 năm ngồi trong tù!
Tài
 sản ấy ở đâu ra? Tài cán và kinh doanh lợi nhuận thế nào để những cán 
cộng ấy có được số lượng tài sản như thế? Thưa tài sản ấy có là từ sự 
phản bội lòng hy sinh của dân tộc Việt Nam trong chiêu bài chống thực 
dân, chống đế quốc Mỹ, giải phóng dân tộc của Hồ chí Minh, mà bắt đầu từ
 lá thư này:” Thư của HCM đề ngày 31-10-1952 gởi cho Stalin để xin 
chỉ thị về việc cải cách ruộng đất, giết người ở miền bắc vào năm 1954: 
“Đồng chí Stalin kính mến, Tôi gởi cho đồng chí đề án cải cách ruộng đất
 của đảng Lao Động Việt Nam ( tên của đảng cộng sản lúc bấy giờ). Đề án 
này tôi đã hoàn thành với sự giúp đỡ của hai đồng chí Liu Shaoshi và Van
 szia-Sian. Đề nghị đồng chí tìm hiểu và đưa ra chỉ thị về đề án này”* Kết
 qủa cùa lá thư xin chỉ thị này là 172,008 người Việt Nam đã bị giết 
trong khoảng 1953-1956 trong đó nhà nươc xác nhận có 122686 người bị 
giết oan. Tôi không tin như thế, vì hầu như tất cả đều chết oan. Và số 
người bị giết còn cao hơn số lượng được đưa ra trong tập sách này 
nhiều.( Lịch sữ kinh tế Việt Nam , tập 2, do đảng cộng sản xuât bản).
Ngày
 xưa người ta thường rỉ tai nhau về tội ác của Việt Minh đi giết ngưòi 
cướp của về đêm. Nay Hồ chí Minh mở đấu tố và giêt người giữa ban ngày. 
Con giun xèo lắm cũng quằn. Sau cú đánh này, toàn dân như rũ liệt gục 
xuống, mặt vàng như nghệ! Riêng bác đảng, đánh được người nên mặt đỏ như
 vang! Ối! đại chiến thắng !
Kế đến, 
tài sản ấy có được là do sung rụng tại miền nam, do bán bãi vượt biển. 
Bán đi một phần đất, một phần biển, một phần núi non của dân tộc Việt 
Nam trong các hiệp định về Hoàng Trường Sa và biên giới Việt Trung. Tiền
 dời cột mốc biên giới vào sâu trong đất liền củaViệt nam. Và tiền cho 
thuê rừng, cho Tàu mở căn cử, nơi trú quân dưới dạng khai thác Bauxite ở
 ngay giữa lòng của quê hương Việt Nam để làm đầu cầu chuyển bành trướng
 xuống phương nam. Và tiền cho chủ nhân Tàu trúng thầu các dự án gọi 
thầu béo bở để xây dựng cơ bản kinh tế như cầu đường, nhà máy điện… Ấy 
là chưa kể tới những Vinasin hay hàng trăm những dịch vụ tham nhũng khác
 nữa! Tưởng không có cuộc phản bội dân tộc nào sánh bằng.
· Với gia đình là bất nhân bất nghĩa. 
Nay
 thì Hồ chí Minh nổi danh rồi. Nhờ có Vũ Kỳ dắt mối ( theo Dương thu 
Hương kể lại trong Ồ đen đít)) Hồ đã hủ hoá, hiếp Nông thị Xuân ngay từ 
khi em mới 16 tuổi. Hiếp đến mang bầu, đẻ con. Sau đó Hồ ra lệnh thủ 
tiêu Nông thị Xuân qua tai nạn đụng xe và ruồng bỏ chính con ruột của 
mình. Hùm dữ không ăn thịt con. Hồ giết vợ, trừ con, đấu tố hàng trăm 
ngàn đồng bào lương dân vô tội. Làm tan nhà nát cửa, băng hoại nền luân 
lý của gia đình, của xã hội và đầu độc nhiều thế hệ Việt Nam bằng nền 
văn hóa bất lương cộng sản. Là thứ văn hóa của bạo lực đấu tố. Là loại 
văn hóa của đảng dậy phải vu khống, phải bịa chuyện và đấu tố bố đẻ hiếp
 dâm con gái, con dâu. Thứ tư tưởng của Hồ dạy con trai chỉ vào mặt bố 
mẹ mà “đả đảo thằng bóc lột”. Có phải vì cái tư tưởng vô gia đình này mà
 suốt một đời Hồ chí Minh không bao giờ thắp cho cha mẹ một nén nhang? 
Hay tại vì Nguyễn tất Thành đã hô: “ đả đảo thằng bóc lột” ?
Có
 ngưòi lấy chuyện vua chúa, ngày xưa cũng từng giết vợ, triệt cung phi 
như là một ngụy chứng để che chở hay bỏ qua hành vi của Hồ trong vụ giết
 Nông thị Xuân. Tôi không hề bảo vệ cho cái tàn bạo của vua chúa ngày 
xưa trong những hành động giết hại cung phi hay dân chúng ( tôn giáo, sẽ
 dược nói tời trong bài khác). Nhưng đa phần những việc này được che đạy
 dưới hai hình thức.
1. Các bà hậu 
hay cung phi có tham dự vào trong các việc tranh dành quyền lực trong 
cung đình. Họ mua chuộc, vu khống, tố cáo nhau. Nên đưa đến những cái 
chết oan uổng như thế.
2. Những vua 
chúa u mê thường nghe theo những lời nịnh bợ xàm tấu mà giết bà này hay 
cung phi khác. Tuy nhiên, trên danh nghĩa, họ cũng tìm ra được một cái 
tội khi ra án tử cho bà hậu hay cung phi đề che mắt ngưòi ngoài. Từ xưa,
 không một vua chúa độc ác nào có hành vi đê hèn, bá đạo và bất nhân như
 Hồ chí Minh. Sai thủ hạ bóp cổ, đập chết người đã ăn ở và sinh con với 
mình, rồi quăng xác ra ngoài đường để gỉa như một tại nạn. Qủa là vĩ 
đại. Lịch sử kim cổ không có mấy tay!
Tóm
 lại, với những kịch bản đã diễn xuất ấy, duy vật biện chứng hay chủ 
nghĩa cộng sản đã cho thấy cái lý thuyết ấy chỉ là những gian dối, xảo 
trá ngay từ trong lập luận và nó tạo ra bạo tàn trong việc thực hành. 
Bởi lẽ, cộng sản, có nghĩa là tập trung tài sản của tất cả mọi người lại
 và giao cho nhà nước quản lý. Trong thực tế, việc “nhà nước quản lý” 
chỉ là một cụm từ chết, vô nghĩa. Bởi lẽ, “nhà nưóc” là một từ diễn đạt 
trừu tượng, không biểu lộ tính năng động, chủ thể tự vận hành, nhưng 
phải do con người là chủ thể vận hành cho cụm từ nhà nước có ý nghĩa. 
Theo đó, khi thu gom tài sản của đất nước lại và giao cho lớp cán bộ 
cộng sản nhân danh nhà nước đứng ra quản lý theo khẩu hiệu “ làm theo 
năng lực hưởng theo nhu cầu” là tức khắc có vấn đề:
1. Tạo ra một hàng ngũ bất nhân tự do vơ vét tài sản của công cho vào tùi riêng không đáy
2.
 Tạo ra một hệ chủ nhân bao cấp với quyền hành tuyệt đối trong các sự 
việc đứng ra phân phát sự sống, quyền sống, mức sống cho người dân theo 
một quy ước đầy nô lệ tính “hưởng theo nhu cầu”. Có nghĩa là người dân 
chỉ được hưởng những ân huệ, hay được ban phát cho một cái gì đó với 
điều kiện, thay vì, cái gì đó như là Tự Do, Nhân quyền, Công Lý là quyền
 của con người được luật pháp bảo vệ và trân trọng.
Đó
 là lý do tại sao người ta không bao giớ chấp nhận cộng sản. Trái lại, 
bằng cách này hay cách khác, phải đạp đổ và tiêu diệt chúng như Boris 
Yelsin đã làm” cộng sản không thể nào sửa chữa, nhưng phải đạp đổ, tiêu 
diệt chúng”
Bảo Giang
Nguon: baotoquoc
No comments:
Post a Comment