Anh Hoàng dịch từ Global Times "...Không
thể nào đương đầu với con sói đã há miệng nhe nanh trước mặt mình mà
lại cứ mơ tưởng có thể tìm cách đến gần vuốt ve, gãi ngứa vào mông nó để
nó lãng quên và ngậm miệng lại..."
Xin
bạn đọc nhớ cho, bài báo chúng tôi giới thiệu dưới đây không phải là
tiếng nói của một trang mạng địa phương Trung Quốc mà ta thường thấy
nhan nhản, để đinh ninh rằng đó chưa phải là lập trường chính thức của
Trung Nam Hải. Cũng không phải là tiếng nói của một cá nhân để có thể mơ
hồ rằng quan điểm của người viết chưa hẳn là lập trường chính thống của
đảng đàn anh. Đây là một bài xã luận hẳn hoi trên Hoàn Cầu thời báo, một trang báo đối ngoại của Nhân dân nhật báo,
cơ quan ngôn luận chính thức của Đảng Cộng sản Trung Hoa. Như vậy là
quá rõ. Đảng và Nhà nước Trung Quốc đã gióng lên hồi chuông về quyết tâm
sử dụng vũ lực đối với Việt Nam để làm sao nuốt cho trôi mọi hoạt động
lấn cướp Biển Đông mà họ ra mặt tiến hành từ 1956 đến nay, lúc âm thầm,
lúc lộ liễu, nhưng xu hướng ngày càng hung hãn, mà họ thừa biết chỉ có
Việt Nam mới đích thực là kỳ đà cản mũi, bởi hầu hết những gì họ đã
ngoạm được cũng như những gì đang lăm le muốn ngoạm tiếp, đều thuộc chủ
quyền thiêng liêng của Việt Nam từ ngàn đời nay.
Biến
hành vi xâm lược, bất thần tấn công giết người hàng loạt, cướp đảo,
cướp biển không ghê tay như vụ chiếm Trường Sa năm 1988, thành hành vi
“phản kích tự vệ một cách có kiềm chế” đối với người láng giềng mà họ
gọi là “hung hăng” song trong tay lại… không tấc sắt! Ngôn từ xảo trá kỳ
thực là đại ngu xuẩn của tên đế quốc nước lớn nhằm át giọng kẻ yếu,
nhằm che đậy những âm mưu nham hiểm, những kế hoạch thâm độc được bày
đặt lớp lang, tỉ mỉ, từng bước, vẫn là thủ thuật muôn đời không có gì
thay đổi. Chỉ có khác là lần này không còn gì để mà che đậy, tự họ đã
gạt cái lá nho để lòi bộ mặt và cái miệng nhơ bẩn, và phun hết ra mọi dã
tâm của họ, rằng bất chấp luật pháp quốc tế, họ đang ngốt lên với bao
nhiêu tài sản đang chìm sâu dưới Biển Đông mà cái lưỡi bò thè lè của họ
ngày nào chưa liếm được thì vẫn ăn không ngon ngủ không yên. Thế có
nghĩa là tự họ đang trơ tráo muốn công khai xé bỏ mọi hiệp ước hòa bình
và hữu nghị mà họ rủ rê Việt Nam ký với họ và Việt Nam vẫn nghiêm chỉnh
tôn trọng; tự họ đã xéo hẳn lên “16 chữ” và “4 tốt” mà họ ban cho Việt
Nam làm phương châm hữu hảo mà Việt Nam lâu nay vẫn nghiêm túc chấp
hành. Nghĩ mà thương cho ông Đại tá Hải quân chúng ta vừa rồi đến thăm
Hải quân nước họ vẫn phải nhắc lại mấy chữ xỏ lá ấy như một bài đọc
thuộc lòng.
Họ lại còn cố tình dọa
dẫm trước đối với Hoa Kỳ, để Hoa Kỳ đừng có léo hánh tới đây một khi họ
ra tay hạ thủ “người anh em chí cốt”. Các đồng chí Trung Hoa chúng ta
quả thật suy nghĩ chỉn chu mọi lẽ. Họ có lường tính được phản ứng của
thế giới đối với mình ra sao trong Hội nghị an ninh Biển Đông mới diễn
ra tức thời hay không? Họ có biết khắp nhân loại từ Đông sang Tây đang
ngày càng ngấm ngầm sục sôi một câu hỏi: “Nguy cơ Trung Hoa Đỏ” đối với
cuộc sống an lành nhiều mặt của các châu lục liệu có giống như nguy cơ
Hitler trước Thế chiến II hay không? Hay họ chỉ biết mình là một con
báo đang say mồi, mắt nhìn mải mê con mồi mà bất chấp tất cả? Trong thế
giới phẳng ngày nay, không ai cho phép một thứ chúa tể rừng xanh ngang
nhiên “một mình một rừng” như thế.
Về
phía Nhà nước Việt Nam, thử hỏi “hồi chuông cảnh mê” của chính kẻ thù
đã đủ “đô” để tỉnh hay chưa? Nhiều động thái chồng chéo, lắm khi trái
ngược nhau đang cùng lúc diễn ra thật khó lòng dò đoán. Nhưng quyết tâm
xây dựng một bản lĩnh kiên cường trong chiến lược nhằm giữ vững chủ
quyền biển đảo, quán triệt ra ở mọi chủ trương chính sách, và một sự cởi
mở thật sự trong quan điểm chính trị, trong đường lối dân chủ hóa,
chứng tỏ cái lượng của người cầm chịch thành tâm quy tụ lòng
dân, là yêu cầu cần kíp bậc nhất vào lúc này. Không thể nào đương đầu
với con sói đã há miệng nhe nanh trước mặt mình mà lại cứ mơ tưởng có
thể tìm cách đến gần vuốt ve, gãi ngứa vào mông nó để nó lãng quên và
ngậm miệng lại. Càng không thể đương đầu với nó bằng sự đơn độc vì nhìn
đâu cũng chỉ thấy kẻ thù, sợ hãi đến mức lảng tránh những bàn tay đang
sẵn sàng chìa ra giúp đỡ. Những lời tuyên bố của Thượng nghị sĩ John
McCain, Thượng nghị sĩ Jim Webb và nhiều bạn bè khác khắp năm châu… nhân
dân ta đều nghe và ai cũng hiểu, chẳng lẽ riêng ai đấy cứ làm đui làm
điếc vì quá “cảnh giác” với những thứ gọi là “diễn biến hòa bình” không
có thật, và để rồi lại vuột mất một cơ hội như bao lần đã để vuột trước
đây?
Hãy luôn luôn ghi khắc vào trong
óc lời khuyên vàng ngọc này của nhà tư tưởng thiên tài Ức Trai: “Thời
cơ, thời cơ, không nên lầm lỡ”.
Bauxite Việt Nam
Phụ chú:
Trung Quốc phải phản ứng đối với sự khiêu khích của Việt Nam (China must react to Vietnam’s provocation)
Những
tranh cãi đang diễn ra về Biển Nam Trung Hoa [Biển Đông] chủ yếu xuất
phát từ Việt Nam. Thách thức lớn nhất đối với lập trường của Trung Quốc
kiên trì giải pháp hoà bình cũng thuộc trách nhiệm của Việt Nam.
Tuỳ
vào tình hình phát triển ra sao, mà Trung Quốc phải sẵn sàng hai phương
án: thương thuyết với Việt Nam về một giải pháp hoà bình, hay trả lời
sự khiêu khích bằng cách phản kích về chính trị, kinh tế, hay thậm chí
cả quân sự. Chúng ta phải minh bạch về khả năng lựa chọn thứ hai, để
Việt Nam phải tỉnh táo về vấn đề Biển Nam Trung Hoa.
Việt
Nam có lúc đã có những hành động liều lĩnh ở Biển Nam Trung Hoa. Họ đã
chiếm đóng 29 hòn đảo của Trung Quốc. Họ đang thu nhiều lợi nhất từ việc
khai thác khí tự nhiên và dầu hoả dưới đáy biển. Họ cũng có thái độ
hung hăng nhất trong ứng xử với Trung Quốc.
Việt
Nam là kẻ ủng hộ chủ yếu việc mời Mỹ vào Biển Nam Trung Hoa làm “đối
trọng”. Chính phủ của họ cũng cho phép phát triển tình cảm dân tộc chủ
nghĩa trong nhân dân họ. Hà Nội đã tạo nên một gương xấu ở Đông Nam Á.
Việt
Nam mắc bẫy trong niềm tin phi hiện thực rằng chừng nào Mỹ còn giữ vai
trò đối trọng trong vấn để Biển Đông, thì chừng ấy họ có thể công khai
thách thức chủ quyền của Trung Quốc, và thu những món lợi khổng lồ.
Trong
những cuộc xung đột quân sự trước đây giữa hai quốc gia, Trung Quốc khó
khăn lắm mới kìm chế được. Nhưng điều đó dường như chỉ làm cho Việt Nam
càng thêm táo tợn. Việt Nam cho rằng chính sách hoà bình của Trung Quốc
dường như có nghĩa là Việt Nam làm gì Trung Quốc cũng sẽ kìm chế không
dủng vũ lực.
Từ sau cuộc xung đột
quân sự có hạn chế năm 1988 với Trung Quốc ở Biển Nam Trung Hoa, Việt
Nam ngày càng hung hăng vồ lấy các hòn đảo làm của riêng, không đếm xỉa
gì đến chính sách truyền thống của Trung Quốc là “gác lại tranh chấp,
phát triển hợp tác”. Họ đang đụng vào những giới hạn về quyền lợi và
phẩm giá quốc gia của Trung Quốc.
Trung
Quốc phải gửi đi thông điệp rõ ràng rằng sẽ tiến hành bất kỳ biện pháp
cần thiết nào để bảo vệ quyền lợi của mình ở Biển Nam Hoa. Nếu Việt Nam
tiếp tục khiêu khích Trung Quốc ở khu vực này, đầu tiên Trung Quốc sẽ
dùng lực lượng cảnh sát biển để xử lý, và nếu cần thiết sẽ giáng trả
bằng hải quân.
Trung Quốc cần tuyên
bố rõ rằng nếu quyết định giáng trả, Trung Quốc sẽ thu hồi những hòn đảo
trước đây bị Việt Nam chiếm giữ. Nếu Việt Nam muốn phát động chiến
tranh, Trung Quốc tự tin sẽ tiêu diệt tàu chiến xâm lược của Việt Nam,
bất chấp cộng đồng quốc tế có thể phản đối.
Mỹ
có thể làm cho bất ổn thêm ở Biển Nam Trung Hoa. Trung Quốc sẽ xử lý
vấn đề cẩn thận, và có thể sẽ không dính vào một cuộc đụng độ trực tiếp
với Mỹ.
Sự trỗi dậy của Trung Quốc
trả giá bằng việc gia tăng nguy cơ chiến lược ở phía Nam. Trung Quốc sẽ
tiếp tục cống hiến cho hoà bình và phát triển, nhưng sẵn sàng đối mặt
với xung đột và quyết đấu. Sự khiêu khích của Việt Nam có thể trở thành
một phép thử.
Anh Hoàng dịch từ Global Times
No comments:
Post a Comment