Bùi Tín - The fall of Saigon. Hình Wiki
36 năm đã qua, kể từ ngày 30-4-1975, ý nghĩa thật sự của ngày lịch sử này vẫn còn là vấn đề tranh luận.
Ngày
30-4 năm nay gợi lại cho mỗi người Việt Nam chúng ta những suy nghĩ và
tình cảm ra sao? Sau 36 năm vẫn còn những suy nghĩ và tình cảm khác
biệt, thậm chí trái ngược nhau.
Đã đến lúc tòan dân ta, Bắc và Nam, trong và ngoài nước, có thể đi đến một lập trường thống nhất đối với ngày lịch sử này hay không ?
Đã đến lúc tòan dân ta, Bắc và Nam, trong và ngoài nước, có thể đi đến một lập trường thống nhất đối với ngày lịch sử này hay không ?
Phải
chăng đó là ngày Toàn thắng, ngày Giải phóng miền Nam, ngày Thống nhất
Tổ quốc, ngày Hòa bình trở lại sau 30 năm chiến tranh, ngày Đỉnh cao
lịch sử, dân tộc ta đánh thắng 3 đế quốc: Nhật Bản ở châu Á, Pháp ở châu
Âu và Hoa Kỳ ở châu Mỹ. Có thật thế không?
Phải
chăng đó là ngày Quốc hận, ngày Quốc thù. ngày Quốc nhục, ngày Phục
thù, ngày gãy súng, tan hàng, ngày Mất nước, ngày bị đồng minh phản bội,
bỏ rơi, ngày chống Cộng, ngày Cộng sản thôn tính miền Nam. Có phải thế
không?
Sau 36 năm, sự chia rẽ Bắc Nam
vẫn còn đó, dai dẳng, nặng nề. Tùy theo chỗ đứng, tùy theo lập trường
chính trị, nhận thức và tình cảm đối lập, tưởng như không thể hòa giải,
điều hòa được giữa những người Việt với nhau. Sẽ chia rẽ, khác biệt, đối
lập đến tận bao giờ?
Danh xưng đất nước, lá cờ đất nước, quốc ca đất nước cũng vậy.
Một bên là danh xưng vĩnh viễn, dứt khoát là Nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, là lá cờ đỏ sao vàng, là bài Tiến quân ca.
Một bên là danh xưng Việt Nam Cộng hòa, là cờ vàng 3 sọc đỏ, là quốc ca «Này công dân ơi» …
Hai lập trường đối lập, không thể nhân nhượng, hòa giải. Ai cũng nhận mình là đúng, là phải, là có lý.
Thật
ra đã có những dấu hiệu, những suy nghĩ, những tình cảm khác, tuy còn
tản mạn, nhưng có chiều phát triển, cần thúc đẩy để lan rộng mạnh mẽ
thành lập trường chung.
Đó là: trong
chiến tranh, tuy có người thắng kẻ thua, nhưng thật ra người thật sự
thua, thật sự thất bại là nhân dân, là nhân dân cả 2 miền. Con em nhân
dân 2 miền chết trận hàng mấy triệu trên chiến trường, nhân dân 2 miền
chết vì bom đạn cũng hàng triệu khắp cả nước.
Thất
bại lớn nhất trong ngày 30-4-1975 là không thực hiện hòa hợp và hòa
giải dân tộc, vì đảng Cộng sản Việt Nam đã «ăn quỵt» lời hứa danh dự hòa
giải và hòa hợp dân tộc. Thay vào đó đảng Cộng sản đã thực hiện trên
thực tế chính sách chiếm đóng miền Nam, trả thù Việt nam Cộng hòa bằng
tù đầy trong hàng trăm trại tù thảm khốc mang tên «trại cải tạo».
Trong
chiến tranh và sau chiến tranh, đảng Cộng sản đã thực hiện nền chuyên
chính vô sản, thực tế là nền chuyên chính của đảng Cộng sản, nền chuyên
chính của Bộ Chính trị áp đặt lên miền Bắc rồi lên toàn bộ đất nước sau
ngày 30-4-1975.
Điều ngày càng rõ
ràng là nhân dân cả 2 miền Bắc và Nam đều chung một số phận bị tước
quyền tự do, bị mất quyền công dân, đều như bơ vơ trên đất nước mình,
ngày càng hiểu nhau, thương yêu đùm bọc nhau, chung một đối tượng đấu
tranh là ách thống trị của đảng Cộng sản, cụ thể là của Bộ Chính trị (mà
ông nguyên Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An gọi là Vua tập thể 14 vị ),
chung một đòi hỏi là thay đổi hệ thống cai trị sang đa nguyên đa đảng,
sang nền pháp trị nghiêm minh, sang một xã hội công dân thật sự trong
toàn quốc.
Đã đến lúc thống nhất ý
chí, nguyện vọng nhân dân cả nước, nhân dân trong và ngoài nước, cùng
chung khẩu hiệu và mục tiêu đấu tranh, chấm dứt chia rẽ Nam – Bắc, chia
rẽ trong – ngoài nước, tìm ra mẫu số chung, từ đó nhân lên gấp bội thế
và lực, đi đến một tập hợp lực lượng chính trị chung để đọ sức với đảng
Cộng sản trong cuộc đấu tranh chính trị rộng lớn đang diễn ra.
Nhìn
xa và trông rộng, nhân dân ta cần chung sức tìm ra phương cách thống
nhất nhận thức và hành động, tìm ra danh xưng của chế độ mới sẽ xây dựng
(nước Cộng hòa Dân chủ Việt Nam chẳng hạn), một lá cờ mới (cờ vàng có
hoa sen 5 cánh trắng hay màu hồng ở giữa chẳng hạn), một quốc ca mới… sẽ
do một Quốc hội mới được một cuộc tổng tuyển cử thật sự tự do bầu ra
quyết định.
Hiện nay khẳng định một
danh xưng, một lá cờ, một quốc ca cho tương lai gần hay xa đều là quá
sớm, không có lợi cho cuộc đấu tranh chung.
Tình
hình mới đang đặt Đoàn Viết Hoạt cạnh Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Đan Quế cạnh
Vi Quốc Hồi, Nguyễn Tiến Trung cạnh Lê Thị Công Nhân, linh mục Chân Tín
cạnh linh mục Nguyễn Văn Lý và linh mục vùng Xã Đoài Nghệ An, cô sinh
viên Huỳnh Thiện Vy cạnh cô Phạm Thanh Nghiên, anh Điếu Cày bên Người
buôn gió…, chuyện khai thác bauxite ở Tây Nguyên, làm nhà máy điện
nguyên tử ở Bình Thuận, chuyện phá sản của Vinashin, chuyện nguy cơ đồng
bằng sông Cửu Long nhiễm mặn, chuyện cực lớn xây dựng chế độ dân chủ
chân thực… là vấn đề của cả nước, của cả cộng đồng dân tộc, cần được
quan tâm bàn luận rộng rãi, không phân biệt trong Nam ngoài Bắc, trong
với ngoài nước.
Làn sóng dân chủ tự
do ở Bắc Phi lan rộng sang Tây Phi, lan vào Trung, Cận Đông, tác động
đến cục diện toàn cầu thúc đẩy nhân dân Việt Nam ta chung lòng chung sức
sáng suốt nắm bắt thời cơ, thống nhất dân tộc trong một cuộc đấu tranh
rộng lớn chưa từng có cho độc lập, dân chủ, tự do, hòa bình và phát
triển, xứng đáng với lịch sử hào hùng của dân tộc, với truyền thống nhân
ái yêu thương đùm bọc lẫn nhau từ ngàn xưa.
Xin
chớ mãi nhìn về phía sau, hãy chú mục vào toàn cục hiện tại và nghĩ đến
tương lai, với tấm lòng rộng mở, trí tuệ minh mẫn và tình tự dân tộc
trong sáng.
Nguồn: Blog Bùi Tín (VOA)
No comments:
Post a Comment