Ben Bland - Khi
Nguyễn Quang Huấn, một doanh nhân 47 tuổi sống tại Hà Nội nói với bạn
bè rằng ông muốn tự ứng cử làm đại biểu quốc hội của Việt Nam do Đảng
Cộng Sản chi phối thì bạn bè của ông đã bảo rằng ông là “đồ điên”.
Ông
Huấn đã bỏ việc trong cơ quan nhà nước từ 10 năm nay để thành lập một
công ty tư vấn trong lĩnh vực phát triển cơ sở hạ tầng sau khi ông đã
chán ngấy vì tình trạng quan liêu của bộ máy nhà nước.
Mặc
cho bị bạn bè nghi ngờ, ông đã tự ứng cử vào Quốc Hội, ý định mạnh dạn
này của ông xuất phát từ việc nhiệm kỳ 4 năm vừa qua đã cho thấy mức độ
độc lập chưa từng có từ trước tới nay ấy là khi các đại biểu quốc hội đã
bác nhiều kế hoạch của chính phủ, đã đặt những câu hỏi làm rát mặt
nhiều bộ trưởng tại các phiên chất vấn, thậm chí còn đòi bỏ phiếu tín
nhiệm thủ tướng.
“Nếu bạn làm
kinh doanh thì bạn chỉ có thể đem lại lợi ích cho một vài trăm con
người, nhưng nếu bạn tham gia vào lĩnh vực chính trị thì bạn có thể giúp
đỡ triệu người,” tổng giám đốc của công ty phát triển cơ sở hạ tầng Thăng Long đã nói như vậy.
Ông
Huấn nằm trong khoảng hơn một chục doanh nhân là ứng cử viên quốc hội
tại cuộc bầu cử sẽ diễn ra vào ngày Chủ nhật này, trong số này có một
trong những người giàu nhất Việt Nam hiện nay là ông Đặng Thành Tâm và
em gái của ông là Đặng Thị Hoàng Yến cũng là một chủ doanh nghiệp tư
nhân giàu có.
Một thập kỷ kể từ sau
khi Đảng Cộng Sản Trung Quốc giang tay ra ôm chặt lấy giới chủ doanh
nghiệp tư nhân thì giờ đây đang có những dấu hiệu ngập ngừng ở nước láng
giềng Việt Nam cho thấy lãnh đạo Cộng sản ở nước này tuy thận trọng hơn
những cũng đã bắt đầu giang tay ra mời mọc giới doanh nhân như là một
nỗ lực nhằm ổn định nền kinh tế phát triển nhanh nhưng mất cân bằng.
Mặc
dù giới lãnh đạo độc tài ở Việt Nam đã chỉ huy hai thập niên tăng
trưởng với tốc độ cao song họ vẫn có xu hướng tránh bắt thân với các chủ
doanh nghiệp tư nhân là những người đã tạo ra sự bùng nổ kinh tế và
chính nhờ có họ mà giới lãnh đạo mới có được những lợi lộc này nọ. Trong
khi đó thì các chủ doanh nghiệp tư nhân lại hầu như lựa chọn cách là
đứng ngoài hệ thống chính trị mặc dù khi cần họ vẫn tìm cách tranh thủ
các mối giúp đỡ và gây ảnh hưởng nằm trong hệ thống này.
“Nếu
lãnh đạo Đảng không tích cực hơn nữa để huy động sự tham gia chính trị
của giới doanh nhân tinh hoa ngày càng hùng mạnh thì lãnh đạo đảng sẽ có
nguy cơ trở nên không còn có vai trò thích hợp nào nữa trong dài hạn,” một nhà ngoại giao nước ngoài đã nhận xét như vậy.
Phùng
Anh Tuấn, một luật sư và là thành viên của ban lãnh đạo hiệp hội doanh
nhân trẻ của Thành phố Hồ Chí Minh cho rằng đất nước sẽ có lợi hơn nếu
biết đón nhận “đứa con bị ghét bỏ” này trở về với gia đình [business
people are brought into the fold].
“Có
biết bao nhiêu là vấn đề chúng ta đang đối mặt hiện nay là những vấn đề
mang bản chất kinh tế cho nên giới lãnh đạo của Việt Nam cần có thêm
rất nhiều các chuyên gia có kinh nghiệm về kinh doanh, kinh tế và luật
pháp,” ông Phùng Anh Tuấn nói.
Quốc
hội của Việt Nam trong suốt một thời gian dài chỉ giống như người đứng
nhìn rồi gật. Nhưng cái tổ chức này đã thay đổi rõ rệt trong nhiệm kỳ
vừa qua ở chỗ các đại biểu đã phát biểu thẳng thắn hơn trong lúc Việt
Nam đang khổ sở với những tai ương kinh tế – từ tăng trưởng quá nóng cho
tới khủng hoảng tài chính toàn cầu rồi sự sụp đổ mới đây của Vinashin,
một tập đoàn đóng tàu quốc doanh bị nợ đầm đìa.
“Cho
dù Việt Nam không thừa nhận tam quyền phân lập thì quốc hội của họ gần
đây đã trở nên là một cơ quan lập pháp đúng nghĩa hơn và điều đó đã giúp
cho Việt Nam có những bộ luật tốt hơn, sự phân bổ nguồn vốn tốt hơn và
có nhiều hơn những sự “kiểm soát và cân bằng” [check and balance],” một nhà ngoại giao nước ngoài làm việc nhiều với quốc hội nước này đã nói như vậy.
Vào Chủ nhật này, 827 ứng cử viên, 86% là Đảng viên, sẽ cạnh tranh vào 500 ghế của quốc hội.
Hầu
hết các ứng viên đều do cơ quan trung ương hoặc địa phương giới thiệu,
nhưng có 15 người, trong đó có ông Huấn, là người tự ứng cử.
Việc
đi bỏ phiếu là bắt buộc, nhưng bất chấp những tuyên bố đảm bảo điều xảy
ra ngược lại thì các nhà phân tích chính trị đều nói rằng qui trình bầu
cử của Việt Nam còn xơi mới tự do và công bằng.
Giới
lãnh đạo đã dùng nhiều thủ đoạn, kể cả thủ đoạn sắp xếp gian lận ứng cử
viên vào khu vực bầu cử để dể giành thắng lợi [gerrymandering] hoặc xem
xét rất kỹ lý lịch của các ứng viên để đảm bảo rằng hầu hết các quan
chức đảng viên cao cấp đều tiếp tục trúng cử và những ai có tiếng nói
phê bình thẳng thắn thì bị gạt bỏ. Trong cuộc bầu cử lần trước hồi năm
2007 thì chỉ có 1 trong 32 người tự ứng cử đã đắc cử.
Nhưng
dù sao thì theo Edmund Malesky, một nhà nghiên cứu chính trị ở Đại học
California ở San Diego, thì bầu cử ở Việt Nam cũng còn công khai hơn so
với những quốc gia khác vẫn đang bị giam cầm trong chế độ độc đảng của
Cộng Sản, chẳng hạn như Cu Ba và Trung Quốc.
Ông
chỉ ra một điều rằng phạm vi ứng cử viên nay đã được mở rộng hơn, sự
cạnh tranh cho ghế trong quốc hội là lớn hơn và rủi ro thất cử của các
quan chức cao cấp là nhiều hơn.
Ý
kiến nói trên chẳng an ủi được bao nhiêu cho ông Lê Quốc Quân, một nhà
bất đồng chính kiến đang sống ở Hà Nội và ông là một trong số 68 người
tự ứng cử nhưng đã bị gạt.
Người luật
sư này hồi năm 2007 đã bị ngồi tù sau khi ông hoàn thành một học bổng
nghiên cứu tại Tổ chức Quốc gia Hỗ trợ Dân chủ [National Endowment for
Democracy], một tổ chức vận động hành lang có trụ sở tại Washington, cho
rằng quốc hội nước này chắc chắn sẽ vẫn tiếp tục bất lực trừ phi quốc
hội được bầu một cách dân chủ đích thực.
“Quốc
hội hiện nay có thể đang nói to thật đấy song nó chẳng đem lại bất cứ
sự đổi thay nào trong những vấn đề lớn hơn và quan trọng hơn, “ ông nói.
Người dịch: Hiền Ba
Bản tiếng Việt © Ba Sàm 2011
———————————————
Vietnam rulers reach out to business people
By Ben Bland in Ho Chi Minh City
Published: May 20 2011 17:43 | Last updated: May 20 2011 17:43
When
Nguyen Quang Huan, a 47-year-old Hanoi businessman, told friends he
wanted to stand for Vietnam’s Communist party dominated parliament, they
told him he was “crazy”.
He had quit
his job in the state sector 10 years earlier to set up a development
consultancy after becoming fed up with government bureaucracy.
Despite
his friends’ misgivings, he decided to nominate himself, emboldened by
the unprecedented level of independence shown by the national assembly
during its last four-year term, when deputies rejected government
proposals, grilled ministers in hearings and even called for a vote of
confidence in the prime minister.
“If
you’re involved in business you can benefit only a few hundred people
but if you go into politics, you can help a million,” says the general
director of Thang Long Infrastructure.
Mr
Huan is one of more than a dozen business people standing for election
to the national assembly on Sunday, including one of Vietnam’s richest
men, Dang Thanh Tam, and his sister, Dang Thi Hoang Yen, also a wealthy
business owner.
A decade after
China’s Communist party decided to embrace business chiefs, there are
tentative signs that the more cautious Communist leadership in
neighbouring Vietnam is starting to reach out to the business community
amid efforts to stabilise the fast-expanding but unbalanced economy.
Although
they have presided over two decades of rapid growth, Vietnam’s
authoritarian leaders have preferred to keep the business chiefs who
helped to drive the boom, and profited from it, at arm’s length. At the
same time, business people have largely opted to stay outside the formal
political system, while seeking favour and influence as and when
necessary.
“Unless party leaders work
harder to incorporate the increasingly powerful business elite into the
political system, they risk becoming irrelevant in the long term,” says
one foreign diplomat.
Phung Anh
Tuan, a lawyer and board member of the Ho Chi Minh City young business
association, thinks the country will benefit if more business people are
brought into the fold.
“So many of
the issues we face are economic in nature and the Vietnamese leadership
needs a lot more technocrats with experience of business, economics and
law,” he says.
For a long time,
Vietnam’s national assembly was little more than a rubber stamp. But the
body changed markedly during its last session, as deputies became more
outspoken while Vietnam battled economic woes – from overheating to the
global financial crisis and the near-collapse of Vinashin, a heavily
indebted state-owned shipbuilder.
“Even
if Vietnam does not acknowledge the separation of powers, the national
assembly has become more of a proper legislative body and that has led
to better laws, better allocation of resources and more checks and
balances,” says one foreign diplomat who has worked closely with the
assembly.
On Sunday, 827 candidates, 86 per cent of them party members, will be competing for 500 parliamentary seats.
Most
of the contestants have been recommended by the central or local
government, but 15, such as Mr Huan, have nominated themselves.
Voting
is compulsory but despite the government’s protestations to the
contrary, political analysts say Vietnam’s electoral process is far from
free and fair.
Leaders use a variety
of tactics, including gerrymandering and strict vetting of candidates,
to ensure that most senior party officials are returned successfully and
that those who are too outspoken are weeded out. At the previous
ballot, in 2007, only one of 32 self-nominated candidates was elected.
However,
Vietnam’s elections are still more open than those held in other
one-party communist states such as Cuba and China, according to Edmund
Malesky, a political scientist at the University of California, San
Diego.
He points out that there is a
broader range of candidates, more competition for seats and a greater
risk of senior officials losing.
Such
sentiments provide scant comfort to Le Quoc Quan, a Hanoi-based
dissident and one of 68 self-nominated candidates who were prevented
from standing.
The lawyer, who was
jailed in 2007 after completing a fellowship at the National Endowment
for Democracy, a lobby group in Washington, believes the national
assembly will remain ineffectual unless it is elected in a genuinely
democratic way.
“It can raise its voice now but it can’t bring about change on larger, more important issues,” he says.
No comments:
Post a Comment