Đã bao nhiêu năm qua, sau ngày “Bọn đĩ điếm ma cô bám bã đế quốc Mỹ” bổng một sớm một chiều nhờ lá bùa xanh in hình ông Oa Sinh Tơn úm ba la thành “khúc ruột ngàn dặm không thể tách lià”, mỗi lần đọc tin tức về các cậu/ cô/ anh/ chị/ ông/ bà ca sĩ “tị nạn cộng sản” từ hải ngoại về Việt Nam ca hát tôi không hề mảy may một thoáng bận tâm.
Tôi không bận tâm chẳng phải vì xem đó là việc của hàng “xướng ca vô loại” như nhiều người hạ mục; tôi không bận tâm, bởi biết mình đang được hưởng đầy đủ tự do thì cũng phải tôn trọng quyền tự do của kẻ khác.
Nhưng hôm nay đang trong
tâm trạng u uẩn Tháng Tư Đen nơi đất khách quê người, đọc thấy trên
trang web BBC ngày 26/4/2011 bản tin “Ý Lan biểu diễn ở Hà Nội trong
Tháng Năm”, tôi giật mình đau nhói, như bị một cú dáo nhọn đâm thấu tim
can.
Từ sau biến cố Tháng Tư 1975, ai cũng biết Tháng Năm là mùa lễ hội của phe chiến thắng. Hội thảo, tiệc tùng ,cờ phướn, khẩu hiệu, băng rôn, báo đài, phim ảnh, kịch trò, ca hát v.v... đều nhắm vào mục đích ca ngợi “đại thắng mùa xuân”, và tiếp theo là mừng “sinh nhật bác Hồ”.
Người
ta vui thì người ta ca, người ta mừng; không ai có quyền cấm cản. Kẹt
một nỗi là cùng một ngày đó, bên “hàng triệu người vui lại có hàng triệu
người buồn”, như lời thú nhận của một “người vui” là ông cố Thủ tướng
Võ Văn Kiệt, cái vui của “người vui” lại chính là nỗi đau của “người
buồn”.
Để cho “người vui” càng được
vui một cách có lý do chính đáng , “người buồn” lại càng bị “người vui”
tận tình chiếu cố. Những lời đường mật như “hoà hợp hoà giải, khúc ruột
ngàn dặm, máu của máu Việt Nam không thể tách rời ..” tạm thời miệng
khép, để nhường chỗ cho “Tội ác mỹ ngụy” được lôi ra xào đi xáo lại ,chế
biến thêm thắt cho mỗi năm một mới lạ món“đặc sản” ngày càng vắng khách
giữa chốn sơn đông mãi võ. Tội ác mỹ ngụy hay là tội ác ai thì thời
gian 36 năm đã soi sáng rõ ràng đen trắng trước con mắt lương thiện, chứ
không phải bằng phán quyết bởi những “phiên toà lưu manh, ô nhục, có
một không hai”. Tôi chẳng còn phải phí sức phí giờ để bận tâm đến những
chuyện “người vui” múa may mỗi độ tháng Năm.
Nhưng tháng Năm năm nay , 2011, có Em trong số “triệu người buồn “ quay về ca hát cho “triệu người vui”.Tôi vừa đọc vừa nhìn em trên trang web BBC, và bổng chốc thấy màn hình computer nhoà đi bởi những dòng nước quyện với máu. Nước mắt em đã đổ xuống bao lần khi em hát cho “người vừa nằm xuống”; em hát cho “người tình không chân dung”; em hát “kỷ vật cho em”; em hát cho “người chiến sĩ vô danh” ... ?
Và nếu tôi nhớ không lầm thì, mới đây thôi , Em đứng trên sân khấu Paris By Night rưng rưng lệ nức nở “ Hỡi người chiến sĩ ..”
Em
hỡi, đây tôi là một trong những người chiến sĩ bại trận đang mang trên
mình thương tích thể xác lẫn tâm hồn. Tôi đọc tin Em“... về biểu diễn ở
Hà nội Tháng Năm” để ca hát cho “triệu người vui” bên nỗi nhục nhằn
tủi hận của bao đồng đội và triệu đồng bào tôi là “hàng triệu người
buồn”, mà tê tái buốt nhức tâm can.Như một lần nữa máu tôi lại đổ, nhưng
lần này không phải do đạn địch, mà vì:
Tháng Năm, Em Về Hát Ngọn Dao Đâm .
Kỵ Binh
thongtinberlin
No comments:
Post a Comment