
Hiện nay, trước sự bừng lên
phong trào chống Trungcộng xâm lăng trong quân đội và dân chúng,
Việtcộng đã tung ra một luận điểm cho rằng: “Trungcộng đã không còn
trung thành với chủ nghiã Mác-Lênin nữa, mà chỉ nêu lên chủ trương “Xã
Hội Chủ Nghĩa đặc thù Trungquốc”. Nên Việtnam mới đề cao “Chủ Nghĩa
Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh” trong nghị quyết nhằm khẳng định độc
lập tính giữa 2 đảng và 2 dân tộc”. Nhưng thật là trớ trêu, ngày
15/04/11, trong buổi gặp giữa Nguyễn Phú Trọng tổng bí thư Việtcộng với
Quách Bá Hùng phó chủ tịch quân ủy trung ương Trungcộng, họ Quách đã đề
cao chủ nghĩa Mác-Lênin. Trong thông cáo viết: “Trungquốc và Việtnam
sẽ luôn trân trọng tinh thần hữu nghị truyền thống giữa hai bên, được
các cố lãnh đạo cộng sản Hồ Chí Minh và Mao Trạch Đông và các nhà lãnh
đạo khác của hai nước ở các thế hệ sau vun đắp”.
Nói về cái gọi là ‘tư tưởng Hồ Chí Minh’ thì trong VIẾT CHO MẸ VÀ QUỐC HỘI của Nguyển Văn Trấn có đoạn: “Trong Báo Cáo Chính Trị của Hồ Chí Minh (ở đại hội đảng khóa II) có câu: “Về lý luận Đảng Lao Động Việt Nam theo chủ nghĩa Mác-Lênin, lấy tư tưởng Mao Trạch Đông làm kim chỉ nam”. Nguyễn Văn Trấn phản ảnh riêng với Hồ Chí Minh: “Có đồng chí còn nói: Hay ta viết ‘tư tưởng Mao Trạch Đông và tư tưởng Hồ Chí Minh có phải hay không!”. Hồ Chí Minh vội vàng gạt phắt đi: “Không, tôi không có tư tưởng ngoài tư tưởng chủ nghĩa Mác-Lênin”. Rõ
ràng là họ Hồ đã thú nhận mình là người không có tư tưởng, và cũng
không dám nhận đứng ngang hàng với Mao Trạch Đông, mà chỉ nhận: “Tôi
chỉ có phương pháp để giải quyết thỏa đáng từng vấn đề của ta. Như tôi
thường nói ‘lạt mềm buộc chặt’ đó là phương pháp cột cái gì đó của tôi.
Mà cho đến phương pháp như vậy thì cũng do sự chỉ biểu của phương pháp
biện chứng. Chớ còn tư tưởng là quan niệm về vũ trụ, về thế giới, về xã
hội con người thì tôi chỉ là học trò của Mác, Angghen, Lênin, chớ làm gì
tôi có tư tưởng ngoài triết học Mác”.
Đối
với trật tự của quốc tế cộng sản thì Hồ Chí Minh tỏ ra cung kính là
thế, nhưng đối với các đàn em và người Việtnam thì họ Hồ lại ra sức đánh
bóng mình, kể cả việc công khai cầm nhầm tác phẩm của người
khác. Dưới bút hiệu Trần Dân Tiên do Hồ Chí Minh viết, tự ca tụng mình,
tự nhận là tác giả của tác phẩm BẢN ÁN CHẾ ĐỘ THỰC DÂN PHÁP- Le procès
de la colonisation Francaise, xuất bản năm 1925-1926 tại Paris Pháp,
dưới bút hiệu Nguyễn Ái Quốc, vốn là 3 tác giả họ Nguyễn Yêu Nước cùng
viết. Đó là các ông Nguyễn Thế Truyền, Nguyễn An Ninh, Nguyễn Đắc Lộc,
trong nhóm Le Patriot của các cụ Phan Châu Trinh, Phan Văn Trường. Họ là
trụ cột của tờ báo VIỆT NAM HỒN. Khi bút hiệu Nguyễn Ái Quốc được nhiều
người biết tiếng, nhiều tổ chức yêu nước của các dân tộc thuộc điạ muốn
gặp. Theo cụ Mai Lâm Nguyễn Đắc Lộc chủ nhiệm tờ tuần báo Tân Dân ở
Saigon trước đây kể lại: “Vì không muốn để cho những người cốt cán
bị mật thám Pháp theo rõi, cụ Phan Châu Trinh quyết định để cho Nguyễn
Tất Thành, thợ chụp ảnh, nhận là Nguyễn Ái Quốc đi giao dịch”. Từ
đó Nguyễn Ái Quốc tức Hồ Chí Minh sau này, mới có dịp bỏ hàng ngũ dân
tộc chạy theo quốc tế cộng sản. Rồi vẫn cứ nhận mình là tác giả Nguyễn
Ái Quốc của Bản Án Chế Độ Thực Dân Pháp.
Gần
đây, trên các diễn đàn đã phổ biến rộng rãi một tài liệu video của INA –
Viện Quốc Gia Pháp còn lưu trữ tài liệu âm thanh, hình ảnh về: Hồ Chí
Minh trả lời phỏng vấn bằng tiếng Pháp, tháng 06/1964. Được ông Nguyễn
Ngọc Quỳ khám phá ra vô số những lỗi sơ đẳng về văn phạm Pháp ngữ. Chỉ
trả lời có 6 câu hỏi ngắn gọn, mà Hồ Chí Minh đã phạm 9 lỗi văn phạm.
Ông Nguyễn Ngọc Quỳ đặt câu hỏi: “Làm sao với khả năng chừng đó mà có thể viết được cuốn Le procès de la colonisation francaise?”. Nhà văn Thụy Khuê đã sưu khảo cùng nội dung và kết luận là: “Hồ Chí Minh chưa đọc quyển Bản Án Chế Độ Thực Dân Pháp, nói gì đến là tác giả”.
Thực ra, một người lang bạt giang hồ như Hồ Chí Minh, xuất thân từ bồi
tàu, thợ chụp ảnh, học ngoài đường phố, học trong đấu tranh, học trong
các lớp huấn luyện cán bộ cộng sản quốc tế, không xuất thân từ học
đường, khoa bảng thì dù có thông minh cách mấy, cũng không thể viết được
tác phẩm bằng tiếng Pháp, mà có thể chỉ nói được ‘tiếng bồi’, đúng với
tầm mức như ông đã trả lời cuộc phỏng vấn sai văn phạm nêu trên .
Thế
nhưng điều đáng nói ở đây, là các nhà trí thức, học giả, ký giả Pháp,
và sau này, kể cả Mỹ nữa, đã từng tiếp xúc với Hồ Chí Minh lại cố tình
quên đi cái quá khứ cộng sản đặc sệt của ông ta, mà cứ cột chặt ông ta
vào với cái tên Nguyễn Ái Quốc, để rồi ca tụng ông ta là một ‘nhà ái
quốc chân chính’. Phải chăng trong thời điểm chiến tranh lạnh, người
Pháp không muốn nhận mình thua trước phong trào cộng sản quốc tế, mà chỉ
nhận mình thua trước cuộc Kháng Chiến Dân Tộc của Việtnam do Hồ Chí
Minh, một nhà ‘yêu nước’ lãnh đạo. Mặc dù, thực tế, khi Hồ Chí Minh được
chia một nửa nước Việtnam đã triệt để áp dụng chủ nghĩa cộng sản tại
Miền Bắc. Nhận lệnh Liênxô, Trungcộng thực thi cuộc Cải Cách Ruộng Đất,
tiêu diệt tận gốc rễ tinh thần, cơ cấu Làng Xã Tự Chủ truyền thống của
dân tộc Việtnam. Rồi phân công ra, đích thân Hồ Chí Minh luồn cúi
Tầucộng, Lê Duẩn làm đầy tớ Liênxô để nhận viện trợ tiến đánh Miền Nam
Việtnam, trong khi Liênxô, Trungcộng đang ở thế chống nhau. Rồi phản
chiến Mỹ cũng thổi ông Hồ lên tận mây xanh. Chính vì thế mà khi Mỹ bắt
tay xong với Trungcộng. Chiến tranh Việtnam đối với Mỹ hết tác dụng. Khi
đó Hồ Chí Minh đã chết. Việtcộng chiếm trọn Việtnam. Lê Duẩn cầm quyền,
đương nhiên Việtnam lọt vào ảnh hưởng của Liênxô chống lại Trungcộng.
Liênxô sụp đổ, bọn Việtcộng lại quay sang thần phục Tầucộng. Từ đó ‘thần
tượng Hồ Chí Minh’ lại được phục hồi. Vậy, khi khám phá ra việc Hồ Chí
Minh ‘chôm’ tác phẩm Bản Án Chế Độ Thực Dân Pháp, đúng là phát súng ân
huệ cho ‘thần tượng Hồ Chí Minh’ của cộng sản Việtnam.
LÝ ĐẠI NGUYÊN – Little Saigòn ngày 19/04/2011.
http://baotoquoc.com/2011/04/20/phat-sung-an-hu%E1%BB%87-cho-th%E1%BA%A7n-t%C6%B0%E1%BB%A3ng-h%E1%BB%93-chi-minh-c%E1%BB%A7a-c%E1%BB%99ng-s%E1%BA%A3n-vi%E1%BB%87t-nam/#more-27059
No comments:
Post a Comment