J.B Nguyễn Hữu Vinh - Đọc
 những lời đó, tôi chỉ biết với lòng bác ái cần có, tôi cầu mong cho 
ông, vợ con, họ hàng hay bạn bè thân thích đừng có đọc đến nó. Kẻo rồi 
khi những ý kiến góp ý đó đã ăn sâu vào đầu, thì chắc nói dại miệng là 
lỡ ông có nằm xuống, chẳng lẽ trong đám tang người ta không nhắc đến 
chiến công này của ông. Mà nhắc đến, có khi ma quỷ dưới âm ty cũng không
 chịu nhận một âm hồn như vậy vì nhỡ đâu xuống đó ông cam tâm làm tay 
sai bán cả âm ty...
*
Thưa ông Vũ Duy Thông,
Trên mạng có một bài viết của ông được
 đưa lên để thiên hạ quán triệt “học tập và làm theo”. Đó là bài viết 
khuyên thiên hạ “Cần nhận rõ những âm mưu thâm độc”. Tôi cũng không có ý
 định đọc nó, vì thường những bài báo được đăng trên tờ Hà Nội mới, tôi 
ít khi mất công đọc vì không muốn mua vào mình những chuyện bực mình.
Tôi cũng đã định không có ý kiến
 gì thêm nữa, vì góp thêm một ý kiến đối với ông lúc này, khác chi đổ 
thêm một giọt nước lên đầu vịt, nó cũng sẽ trôi tuột đi thôi.
Nhưng, cái thói tò mò của tôi đã
 thắng, tôi đành phải đọc bài viết của ông, để xem ông đã nhả ngọc phun 
châu những gì mà được cả thiên hạ chú ý, dành cho ông những lời lẽ không
 mấy ai muốn nghe.
Thưa ông,
Đọc bài viết của ông với câu mở đầu rằng: ”Nhân
 dân ta có lòng nồng nàn yêu nước. Hàng nghìn năm nay, lòng yêu nước khi
 thấm sâu, khi sôi sục trở thành những dòng thác mạnh mẽ nhấn chìm những
 âm mưu thôn tính, xâm lược của kẻ thù để giữ vững độc lập, tự do cho 
đất nước”. Tôi nghe thấy quen quen, những câu này, tôi được học từ 
khi còn là học sinh cấp 2 trường làng. Cũng nhừa nhựa như vậy, cũng 
tương tự như thế.
Nhưng, đó là ngày xưa.
Ngày nay, trẻ con không ai học 
như thế nữa vì nó học được ở trên các kênh Truyền hình Việt Nam luôn 
luôn đầy rẫy các bộ phim về Càn Long, Võ Tắc Thiên, Tần Thuỷ Hoàng, Lưu 
Bị, Hán Vũ Đế, Thương Ưởng, Hoàn Châu cách cách, Hoà Thân, Bao Công… Bọn
 trẻ (và ngay cả người lớn) hiểu rằng Tần Doanh Chính như một người có 
công thống nhất Trung Quốc. Nhưng mọi người không được biết rằng chính 
ông ta đã cho quân xâm lược nước ta ngay từ buổi đầu của nước Âu Lạc.
Học sinh ngày nay đâu có được biết rằng: Thời Hán với Hán Cao Tổ, Lưu Bang đã từng đem quân xâm lược nước ta.
Rồi học sinh ngày nay, biết được
 nhà Đường với những nhân vật như Đường Huyền Tông, Võ Tắc Thiên nhưng 
đâu được biết đây là những kẻ đã từng đem quân sang xâm lược và đô hộ 
nước ta hơn 300 năm, vơ vét sản vật, bóc lột nhân dân ta vô cùng tàn 
khốc.
Cũng hàng ngày trên kênh truyền 
hình Việt Nam, người dân Việt biết được Tống Nhân Tông như một minh quân
 của triều Tống. Nhưng họ đâu được biết rằng: cũng chính triều Tống ấy 
đã mang quân xâm lược, đẩy đất nước Đại Việt vào trận chiến quyết tử và 
đã bị quân dân Đại Việt dạy cho một bài học về sự xâm lược ngay tại 
thành Ung Châu và bến Sông Như Nguyệt.
Hoặc người dân ta được biết đến 
Thành Cát Tư Hãn một con người tài giỏi vô cùng, đã lật đổ nhà Tống, lập
 ra đế quốc Nguyên – Mông với những chiến thắng lẫy lừng khắp Châu Âu, 
Châu Á mà họ không được biết rằng chính triều Nguyên đã từng ba lần xâm 
lược nước ta và đều bị quân nhà Trần, dưới sự lãnh đạo của các Vua Trần 
và Trần Hưng Đạo, đánh tan tành ở Đống Đa và Nhị Hà.
Ngay cả ông, trong bài viết này ông cũng chẳng bao giờ dám nói đến những điều đó.
Thưa ông,
Tôi không hiểu ông ngồi tưởng 
tượng trong môi trường nào, trong căn phòng nào để nghĩ ra những mưu đồ 
to lớn như ông đã viết về những con người yêu nước đã biểu tình chống 
Trung Quốc xâm lược ngày hôm đó. Có lẽ ông đang đắp chăn ngủ kỹ sau một 
đêm dài mộng mị để viết ra những dòng này mà không hề có mặt khi đoàn 
người dương cao biểu ngữ: “Quyết tử cho Tổ Quốc quyết sinh, Hoàng 
Sa – Trường Sa là của Việt Nam” và “Bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ của Tổ Quốc
 là sứ mệnh của toàn dân Việt Nam” hoặc “Tổ Quốc Việt Nam là của 90 
triệu người dân Việt Nam, không riêng của bất kỳ ai hoặc bất cứ nhóm 
người nào”…
Tôi thấy ở đó, họ ý thức được 
nghĩa vụ của mình trước vận mệnh thiêng liêng của Tổ Quốc. Tôi thấy ở đó
 không ai gây mất trật tự công cộng cho bằng cái đám vũ nữ sexy áo quần 
hở hang nhảy nhót dưới mưa, trước tượng vua Lê Thái Tổ như để trêu ngươi
 một vị vua có công đánh đuổi quân Minh, chấm dứt 20 năm Bắc thuộc lần 
thứ tư và sáng lập nhà Hậu Lê đang áo mũ cân đai chỉnh tề trước bàn dân 
thiên hạ, hoặc trước tượng đài Cảm tử cho Tổ Quốc quyết sinh.
Giá như vị vua đó còn sống, 
những người cảm tử cho Tổ Quốc quyết sinh kia nói được, tôi tin rằng họ 
mong muốn đất nước hùng cường, không chịu chấp nhận hèn hạ với giặc, 
hiên ngang trước kẻ thù mà chắc chắn họ không muốn ngắm những cái đùi 
non thiếu nữ ướt lướt thướt dưới mưa như hôm đó. Có lẽ người thấy khoái,
 thấy hả dạ với những cảnh đó và cho rằng như vậy là “sôi nổi” (Tôi chưa rõ ông viết sai chính tả không? Hay ông muốn nói là “trôi nổi”?) chỉ có những người như ông chăng?
Chắc ông không bao giờ nghe thấy những tiếng hét căm hờn từ những lồng ngực yêu nước hôm đó, để rồi ông viết: “…một nhóm người đã mượn danh yêu nước, đứng ra hò hét, kích động…”. Họ kích động ai thưa ông?
Chắc chắn rằng, với những kẻ như
 ông, thì Tổ Quốc dù mất đi Hoàng Sa – Trường Sa, Ải Nam Quan… chứ ngay 
cả Hồ Gươm đi nữa, ông vẫn cho rằng chỉ là “chuyện bé xé ra to” miễn là 
cái nhà ông đang ở, đồng tiền nhuận bút đáng xấu hổ ông nhận được vẫn 
còn.
Nếu như ông có mặt xung quanh Hồ
 Gươm lúc đó với lực lượng công an, dân phòng như thời chiến, ông sẽ 
hiểu rằng nguyên nhân chưa hẳn là vì “chủ trương của chính quyền được dư luận người dân trong và ngoài thành phố hưởng ứng” mà chỉ là vì không có một thịt da nào có khả năng chống chọi được súng đạn.
Thật đáng buồn, khi bài viết của ông nêu lên được một sự thật, đó là “Thể
 hiện bằng lời nói, bằng những việc làm thiết thực, hiệu quả phù hợp với
 năng lực, và trong khuôn khổ pháp luật thì các hoạt động hô hào cũng là
 một cách nhưng lại không mang lại hiệu quả nhất”. Vâng, có nhiều 
cách, nhưng cách đơn giản nhất là hô lên rằng Tổ Quốc đang bị xâm lăng, 
đất nước đang bị họa ngoại xâm mà ông còn không làm được, thì thử hỏi 
ông sẽ làm được gì hơn?
Người ta còn nhớ rõ, người hô 
hào nhiều nhất, chưa phải là nhân dân, chưa phải là những người biểu 
tình trong mấy cuộc vừa qua mà đó chính là Bộ ngoại giao Việt Nam cứ mỗi
 lần bị anh bạn vàng xâm lược, bắn giết ngư dân cấm biển Việt Nam hoặc 
phá hoại kinh tế Việt Nam trên biển thì lại “Việt Nam có đủ cơ sở pháp lý…”
 thậm chí còn không dám hô hào cụ thể, mà tất cả chỉ là “Tàu lạ”Tàu nước
 ngoài” và chỉ có như thế rồi dân cứ chịu bắt, chịu đánh, nộp tiền…
Và ở đó thì đúng như ông nói: “hoạt động hô hào cũng là một cách nhưng lại không mang lại hiệu quả nhất”
 vì dân vẫn tiếp tục bị bắt, tàu lạ vẫn bắn vào ngư dân, Trung Quốc vẫn 
cấm biển Việt Nam như không có chuyện gì xảy ra và ngược lại ngày càng 
lấn tới.
Còn nhân dân, họ có gì ngoài 
biểu lộ tinh thần yêu nước bằng việc làm đơn giản nhất là hô hào mà cũng
 bị bắt bớ, bị trấn áp? Vậy họ còn có thể làm gì thưa ông? Họ đi mua vũ 
khí chống xâm lược chăng? Họ hô theo nhà nước là Tàu lạ và giữ im lặng 
để tiếp tục bị bắn, bị giết chăng? Hay họ cũng được quyền “giao thiệp” 
với Trung Quốc như Bộ Ngoại giao Việt Nam từng phải “giao thiệp” với Đại
 sứ quán Tàu khi dân mình bị giết, bị bắt?
Trong bài viết, ông viết rằng: “Âm
 mưu lâu dài, chiến lược của họ là cô lập và làm suy yếu đất nước ta, 
phá hoại khối đại đoàn kết toàn dân, chống phá Đảng và Nhà nước ta, làm 
suy yếu để đi đến lật đổ chế độ”. Đọc những lời này, tôi thấy quả là
 trí tưởng tượng của ông khá phong phú, một sự phong phú bệnh hoạn. 
Không ai khác, chính là ông đã vạch ra được một đường lối chiến lược rất
 “phản động” để gán cho họ.
Ông quên rằng Trung tướng Nguyễn Đức Nhanh mới nói xong, lời nói chưa rời khỏi miệng rằng “biểu tình mang tính chất yêu nước”,
 sao những lời này của ông đập vào miệng Tướng Nhanh một cách hỗn xược 
đến thế? Chẳng lẽ một người đã gần suốt đời chuyên nắm bắt những âm mưu,
 những chiến lược của các thế lực thù địch lại không hiểu vấn đề bằng 
ông?
Thực sự, bài viết của ông là sự coi thường “đảng và nhà nước ta” một cách rất thậm tệ. Đảng và nhà nước ta luôn tự hào là “đã
 đánh thắng hai đế quốc to là Pháp và Mỹ, đã đưa Việt Nam lên tầm cao 
mới, dưới sự lãnh đạo sáng suốt của đảng – đội quân tiên phong và là trí
 tuệ nhân loại, lương tâm của thời đại – người tổ chức và lãnh đạo mọi 
thắng lợi của cách mạng Việt Nam, là đội quân bách chiến bách thắng… đến
 nỗi người nước ngoài cứ nằm mơ sau một đêm ngủ dậy được trở thành người
 Việt Nam”. Lẽ nào “đảng và nhà nước ta” với một thế và lực như vậy 
lại đi sợ mấy người dân chưa đầy hai xe bus, tay không tấc sắt có thể 
“lật đổ chế độ”? Chẳng lẽ chế độ này dễ dàng bị lật đổ thế sao?
Không thể nói gì hơn, đúng như 
cách nói của đảng và nhà nước ta thường dùng thì ông là người bằng ngòi 
bút và đầu óc phản động của mình đã “nói xấu đảng và nhà nước ta là 
nhà nước của dân, do dân và vì dân, hạ thấp uy tín và vị thế của đất 
nước, coi thường Dân tộc và Nhân dân Việt Nam anh hùng luôn đi theo đảng
 và luôn trung thành với đảng như bố mẹ mình”.
Còn nếu như có thế lực chống đối
 nào muốn lợi dụng lòng yêu nước để làm những việc xằng bậy, thì đảng và
 nhà nước ta sẽ bắt ngay, trị tội những thế lực chống đối đó không 
thương tiếc. Tại sao không chiến đấu với thằng hàng xóm xấu bụng thì lại
 bắt nạt con mình khi nó bảo vệ nền nếp, gia phong?
Ông cho rằng những người biểu thị lòng yêu nước, chống Trung Quốc xâm lược “đã thất bại và trở nên lố bịch trong mắt mọi người”.
Không. Họ chỉ lố bịch trong con 
mắt của những kẻ mang tâm hồn bệnh hoạn không nhận ra lẽ phải, lẽ sống ở
 đời là phải bảo vệ lấy non sông, đất nước mình mà thôi thưa ông.
Thưa ông Vũ Duy Thông,
Tôi nghĩ rằng nói với ông, một 
người mang học hàm được trưng lên trên báo là PGS-TS như ông, kể ra cũng
 hơi ngược đời vì tôi chẳng được học hành nhiều như ông. Tôi không rõ 
ông có ý định hù dọa thiên hạ với cái danh hiệu PGS-TS hay ý đồ gì? Nếu 
đúng thế, ông đã nhục mạ chính cái danh hiệu đó.
Đọc kỹ lại bài viết, tôi thấy 
không có gì lạ lẫm lắm khi bài viết của ông được tờ Hà Nội mới đặt hàng.
 Chắc ông thừa biết tờ Hà Nội mới này chính là tờ báo đã ca ngợi không 
tiếc lời tên tướng Hứa Thế Hữu, kẻ đã cầm đầu cuộc chiến xâm lược biên 
giới phía Bắc năm 1979 gây bao tang thương cho đất nước này. Tờ báo này 
đang nợ hàng ngàn chiến sỹ đã hi sinh trên biên giới phía Bắc, hàng vạn 
người dân đã bị quân xâm lược tàn sát, hủy hoại cuộc sống, nhà cửa và 
làng bản của họ một ngàn lời tạ lỗi. Qua đó, lẽ ra là một người luôn mồm
 nói về lòng yêu nước, ông đã phân biệt được nó là gì?
Hà Nội mới ca ngợi tướng Tàu Hứa Thế Hữu, kẻ thù mang nợ máu của nhân dân Việt Nam
Nhưng không, có lẽ mấy đồng nhuận bút kia đã mua đứt lương tâm của người cầm bút như ông chăng?
Đến đây, tôi mới hiểu câu nói 
của ông rằng “(mà nhiều người tham gia thường nhẹ dạ, cả tin, không biết
 mình đang bị lợi dụng) để thực hiện những mưu đồ của họ” lại không ai 
khác mà chính là ông.
Bài viết của ông đã viết ra, 
nhất ngôn xuất, tứ mã nan truy – một lời nói được nói ra bốn ngựa chạy 
theo không kịp – đó là cách nói của những người biết hối hận với việc 
làm sai trái của mình. Nhưng với ông thì chắc là không.
Dù vậy thì tôi vẫn tin rằng ông 
cũng có gia đình, con cái, họ hàng và những mối quan hệ khác nữa, trong 
đó có những người biết liêm sỉ, biết nhục, biết vinh…
Thế rồi khi nhìn qua cả mấy trăm
 ý kiến phản hồi nói theo cách của tuyên huấn ta hay dùng là “tuyệt đại 
đa số” đều… chửi. Mà cái “tuyệt đại đa số” này có thể thống kê được hẳn 
hoi chứ không phải theo cách của Hà Nội mới, (thích cái gì thì cái đó 
được coi như có tuyệt đại đa số ủng hộ theo kiểu nói liều đâu nhé). Chỉ 
trong có 9 tiếng đồng hồ, có tất cả 376 ý kiến, trong đó chưa tìm thấy 
được ý kiến nào ủng hộ ông. Nghĩa là cứ chưa đầy 1,5 phút thì có một 
người buông câu chửi. (Xin ông lưu ý: Từ chửi ở đây được dùng theo nghĩa
 là phản đối mà là phản đối có tri thức, chứ không phải kiểu chửi đầu 
đường xó chợ mà một số báo chí ta hay dùng để bôi bẩn cá nhân ai đó họ 
không ưa).
Đọc những lời đó, tôi chỉ biết 
với lòng bác ái cần có, tôi cầu mong cho ông, vợ con, họ hàng hay bạn bè
 thân thích đừng có đọc đến nó. Kẻo rồi khi những ý kiến góp ý đó đã ăn 
sâu vào đầu, thì chắc nói dại miệng là lỡ ông có nằm xuống, chẳng lẽ 
trong đám tang người ta không nhắc đến chiến công này của ông. Mà nhắc 
đến, có khi ma quỷ dưới âm ty cũng không chịu nhận một âm hồn như vậy vì
 nhỡ đâu xuống đó ông cam tâm làm tay sai bán cả âm ty.
Ông dùng lời Hồ Chí Minh muốn 
làm cái lá chắn, cái bùa hộ mạng để che cho bài viết bẩn thỉu của mình, 
nhưng ông không dám nhắc đến câu nói này của Hồ Chí Minh: “Dân ta có 
một lòng nồng nàn yêu nước. Đó là một truyền thống quý báu của ta. Từ 
xưa đến nay, mỗi khi Tổ quốc bị xâm lăng thì tinh thần ấy lại sôi nổi, 
nó kết thành một làn sóng vô cùng mạnh mẽ, to lớn, nó lướt qua mọi sự 
nguy hiểm, khó khăn, nó nhận chìm tất cả lũ bán nước và lũ cướp nước“.
Vâng, tinh thần yêu nước của nhân dân ta sẽ không chỉ nhận chìm tất cả bè lũ cướp nước mà còn cả bè lũ bán nước, thưa ông.
Hà Nội, ngày 23/8/2011
No comments:
Post a Comment