Song Chi - Sự kiện ba
chiếc tàu hải giám Trung Quốc ngang nhiên vào sâu trong vùng lãnh hải
của Việt Nam, cắt cáp thăm dò dầu khí của một chiếc tàu thuộc một tập
đoàn dầu khí lớn nhất VN, hoành hành suốt hơn 3 tiếng đồng hồ trước khi
rút lui mà không gặp bất cứ trở ngại gì khiến lòng người Việt trong và
ngoài nước nổi sóng ba đào!
Báo
chí “lề trái”, “lề phải”, các diễn đàn độc lập, các trang blog cá
nhân…đồng loạt lên tiếng. Người dân trong nước từ thành thị đến nông
thôn nói với nhau về chuyện này tại nơi làm việc, tại những quán café,
quán nhậu, ngoài cánh đồng làng và cả trong phòng ngủ gia đình. Người
dân xa xứ nói với nhau qua điện thoại, internet. Những trái tim sôi sục,
phẫn nộ. Trước sự ngang ngược quá đáng của Trung Quốc và trước sức ép
từ người dân, cuối cùng Bộ Ngoại Giao VN, các websites và tờ báo đại
diện cho tiếng nói chính thức của Đảng, quân đội và nhà nước CSVN như
website ĐCSVN, website Chính phủ, báo Quân Đội Nhân Dân… cũng phải lên
tiếng. Thế đã là…tiến bộ lắm! Nhưng cái trò phản đối bằng mồm này rõ
ràng là chẳng ăn thua gì với TQ!
Thế
giới mạng của người Việt nóng hẳn lên mấy bữa nay. Người ta cùng nhau
đọc lại bản tuyên cáo đanh thép của chính quyền Miền Nam Cộng Hòa khi
Trung Quốc đánh chiếm Hoàng Sa năm 1974. Người ta nhớ lại những hình ảnh
sôi sục của những ngày cuối năm 2007, đầu năm 2008 khi hàng trăm, hàng
ngàn sinh viên, học sinh, văn nghệ sĩ biểu tình chống Trung Quốc xâm
lược Hoàng Sa Trường Sa tại Hà Nội và Sài Gòn.
Đã
có những lời kêu gọi nhà nước VN hãy để cho người dân được tự do lên
tiếng, phản đối hành động ngang ngược của Trung Quốc, cũng như những lời
kêu gọi xuống đường ôn hòa để biểu lộ thái độ đối với Bắc Kinh.
Hơn
bất cứ dân tộc nào khác, người Việt từ xưa đến nay đã có quá nhiều kinh
nghiệm cay đắng khi sống bên cạnh người láng giềng khổng lồ và xấu chơi
Trung Quốc. Người Việt quá hiểu rằng với Trung Quốc, đâu cứ phải cứ lùi
bước, cứ nhân nhượng là Trung Quốc để yên cho. Đối sách của đảng và nhà
nước cộng sản VN từ nhiều năm nay là nín nhịn, Trung Quốc muốn gì đáp
ứng nấy, dâng đất, dâng biển…
Thế
nhưng kết quả là gì? Trung Quốc đã đánh vỗ mặt Việt Nam năm 1979, xâm
chiếm Trường Sa năm 1988. Trung Quốc đã lấn lướt được của Việt Nam hàng
trăm kilomet vuông lãnh thổ dọc biên giới phía Bắc và hàng trăm dặm
vuông lãnh hải, thông qua Hiệp ước biên giới trên đất liền năm 1999, Hiệp định Phân định Vịnh Bắc Bộ VN-TQ năm 2000,
bởi sự nhân nhượng của nhà nước Việt Nam. Hiện tại, Trung Quốc có thể
chưa vội dùng vũ lực trên đất liền với Việt Nam, nhưng họ chắc chắn sẽ
đánh chiếm nốt những hòn đảo thuộc quần đảo Trường Sa mà Việt Nam đang
nắm giữ để thực hiện âm mưu chiếm trọn 80% khu vực biển Đông này. Bởi đó
là lợi ích cốt lõi của họ. Là chiến lược và tham vọng lâu dài tiến tới
xưng hùng xưng bá trên cả khu vực này, đối trọng với Mỹ. Đã là chiến
lược, là tham vọng lâu dài của “kẻ khác” thì chúng ta có nín nhịn, có
ngoan ngoãn phục tùng cũng chẳng được yên.
Đảng và nhà nước cộng sản VN chắc cũng không đến nỗi tối dạ gì mà không hiểu điểu đó.
Nhưng
khốn thay, chính họ đã tự trói tay mình, tự làm khó mình để bây giờ rơi
vào thế kẹt tứ bề và càng lúc sẽ càng khó khăn hơn!
Với
thế giới, do khăng khăng bảo vệ mô hình của một chế độ độc tài chuyên
chế, Việt Nam đã không thể có được sự ủng hộ mạnh mẽ từ các nước láng
giềng trong khối ASEAN cho tới các nước tự do dân chủ phương Tây và Hoa
Kỳ. VN cũng không có đồng minh chiến lược. Thêm vào đó là chính sách
ngoại giao theo kiểu đu dây giữa các nước lớn, lúc thế này lúc thế khác,
tiếng là “bạn với tất cả” cũng có nghĩa chẳng có ai thực sự là bạn khi
cần thiết!
Với
Trung Quốc, chính nhà nước VN đã tự đút đầu vào thòng lọng của anh bạn
láng giềng khi quay đầu lại bám víu lấy TQ sau sự kiện Liên Xô và các
nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu sụp đổ. Từ đó, VN cứ mãi không sao thoát
khỏi vòng kềm tỏa của TQ. Lại thêm nạn tham nhũng, dốt nát, điều hành
quản lý kinh tế quá kém khiến kinh tế càng lúc càng bết bát, đất nước
càng lúc càng ngập trong nợ nần, khoảng cách tụt hậu mỗi lúc mỗi xa so
với các nước. Tài lực, nội lực không mạnh thì làm sao trụ vững một mình ,
thoát khỏi sự phụ thuộc nặng nề vào nước khác?
Với
nhân dân, sau bao nhiêu năm đảng và nhà nước tích cực bóp nghẹt mọi
quyền tự do dân chủ, mọi tiếng nói phản biện, dập tắt mọi biểu hiện yêu
nước của người dân, hậu quả là ba phần tư người Việt trong nước hôm nay
đã sống theo kiểu “chuyện chính trị, chuyện nước là của… nhà nước lo”.
Người dân phần vì sợ hãi, muốn yên thân, phần vì quanh năm quay cuồng
với cơm áo gạo tiền nên chẳng mấy ai thực sự thấy hết hiện trạng của đất
nước cũng như hiểm họa từ phương Bắc. Làm nhụt nhuệ khí của dân tộc,
đảng và nhà nước cộng sản VN hôm nay cũng đồng thời phải lãnh hậu quả:
khi cần đến tinh thần công dân, sự quật cường của người dân để chống lại
kẻ thù nếu có một cuộc xâm lăng xảy ra, liệu phải mất bao lâu để gầy
dựng lại cái tinh thần, nguyên khí, nội lực đó?
Rút
cục, đảng và nhà nước VN cứ loay hoay như đèn cù: đối ngoại vừa muốn
chơi với Hoa Kỳ nhưng lại sợ mất đảng, vừa muốn bám lấy TQ làm chỗ dựa
kinh tế và chỗ dựa cho chế độ nhưng lại sợ mất nước! Khi quan hệ với TQ
“cơm không lành canh không ngọt” vừa muốn lên tiếng cho thế giới hay vừa
sợ nếu làm căng quá thì TQ lại “dạy cho một bài học” nữa thì không có
ai cứu. Vừa muốn để cho người dân phản ứng hộ mình nhưng lại sợ “các thế
lực thù địch” lợi dụng chuyển hướng thành cuộc cách mạng hoa nhài hoa
cúc…Nên cứ thậm thà thậm thụt, hành xử bất nhất, từ người dân cho đến
thế giới cũng chả biết rõ đảng và nhà nước cộng sản VN muốn cái gì!
Chưa kể, kinh tế thì đang lao đao, xã hội thì quá nhiều vấn đề, lòng dân oán thán.
Hiểu rõ cái thế yếu, sự khó khăn đó của Hà Nội, Bắc Kinh càng ngày càng lấn tới.
Từ
việc chọn lựa sai mô hình, thể chế chính trị, chọn bạn mà chơi cho đến
vô vàn những sai lầm trong đường lối chính sách về kinh tế, xã hội, đối
nội, đối ngoại…nhưng lại khư khư không muốn thay đổi, chỉ muốn giữ quyền
lực đến cùng, đẩy đất nước và dân tộc đến tình thế khó khăn ngày hôm
nay, là trách nhiệm của các thế hệ lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản
VN.
Tổ
tiên VN đã bao đời chiến đấu chống lại họa ngoại xâm, đặc biệt là từ
phương Bắc, đồng thời mở mang bờ cõi về phương Nam để trao lại cho họ,
các thế hệ lãnh đạo đảng và nhà nước VN một tổ quốc như ngày hôm nay.
Nhưng các thế hệ lãnh đạo đảng và nhà nước VN trong nhiều năm qua đã
không xứng đáng với tổ tiên. Chưa bao giờ VN bị mất đi một rẻo đất chỉ
đến khi dưới “triều đại” của họ. VN cũng chưa bao giờ phải hèn hạ đến
thế trước nước lớn, chỉ dưới “triều đại” của họ. Họ cũng chẳng xứng đáng
với một dân tộc yêu nước như dân tộc VN. Điều cuối cùng mà họ có thể
làm được để tạ lỗi với tổ tiên và với nhân dân là hãy thức tỉnh, kịp
thời chọn lựa một con đường đi khác- tự do dân chủ pháp trị đa nguyên đa
đảng, để đưa đất nước tiến lên giàu mạnh, thoát khỏi vòng kềm tỏa và cả
cái họa bành trướng từ nước láng giềng khổng lồ.
Còn nếu họ nhất định bám giữ quyền lực, trách nhiệm cứu nước tùy thuộc vào lương tri sáng suốt của người VN.
Biển
Đông sẽ không bao giờ yên tĩnh và Việt Nam cũng sẽ chẳng bao giờ được
yên ổn nếu TQ không thay đổi thành một quốc gia dân chủ, biết tôn trọng
luật pháp, các công ước quốc tế. Hoặc chính VN phải thay đổi trước để tự
cứu mình.
Nếu
không, rồi sẽ đến một ngày, cả vùng biển này là của kẻ khác, ngư dân VN
chỉ còn biết ngồi đó mà khóc. Ông bạn láng giềng chiếm hết đảo, xây căn
cứ sân bay, căn cứ tàu ngầm, rồi tàu chiến ngày đêm ngang dọc tuần tra,
VN sẽ chẳng còn nhúc nhích cục cựa vào đâu được nữa.
Tương lai đất nước này, dân tộc này chẳng lẽ lại bi đát đến thế?
No comments:
Post a Comment