Bài viết “Về sự sợ hãi” của Ngô Bảo Châu  chỉ dài vẻn vẹn có 288 chữ (hiện không truy cập được sau khi Blog đóng  cửa) nhưng đã gây ra cuộc tranh luận của hàng ngàn người trên các diễn  đàn.
 Nhiều bài viết bình luận mổ xẻ 288 chữ của giáo sư Châu với những ý  kiến khác biệt từ đồng tình, chia sẻ tới việc cho rằng giáo sư Châu  nhận bổng lộc, nhà cửa của nhà nước nên nể nang, sợ hãi.v.v.Trong “Lời chia tay”, giáo sư Châu viết:
Tạm biệt
Chùa Thích Học Toán tạm đóng cửa từ ngày hôm qua. Bần đạo cáo lỗi với bạn bè vì hành động đột ngột này.
Nhờ vào cái sân chùa này, bần đạo đã có  chỗ để chia sẻ những suy nghĩ của mình với bạn bè, và đổi lại bần đạo  cũng đã học được rất nhiều từ các bạn.
Mỗi ngày đi qua, cái nhu cầu làm mới lại mình bằng sự tĩnh lặng trở nên cần thiết hơn.
Vậy bây giờ là thời điểm để dừng lại và suy nghĩ. Không thể dừng lại mà không nói một lời chia tay.
Hẹn có ngày tái ngộ,
Thích Học Toán
Ngô Bảo Châu sinh năm 1972 tại Hà Nội,  là con của 2 giáo sư tiến sỹ khoa học. Năm ngoái, ông là người Việt Nam  đầu tiên giành huy chương Fields trong lĩnh vực toán học.
© Đàn Chim Việt
—————————————————
Phụ chú: Bài “Về sự sợ hãi” trên blog “Thích toán học”:
Tôi vốn không đặc biệt hâm mộ ông Cù Huy  Hà Vũ. Những lý lẽ ông đưa ra tôi cũng không thấy có tính thuyết phục  đặc biệt. Nhưng với những gì xảy ra gần đây, ông thể hiện mình như một  con người không tầm thường. Như Hector người thành Troy, như Turnus  người Rutuli hay như Kinh Kha người nước Vệ, ông Vũ không hề sợ hãi khi  phải đối mặt với số phận của mình. Những nhân vật huyền thoại này đã làm  mọi thứ để được đối mặt với số phận, để hoàn thành sứ mệnh của mình  trong cuộc đời này.
Đối diện với ông Vũ là những người bắt  ông bằng hai bao cao su đã qua sử dụng, là phiên tòa nửa công khai, nửa  bí mật xảy ra ngày hôm qua và là ông quan tòa từ chối thực hiện thủ tục  tố tụng để tránh tranh luận về nội dung những bài viết, chứng cớ về  những việc được cho là vi phạm pháp luật của ông Vũ. Có cố tình làm mất  thể diện quốc gia, chắc cũng khó mà làm hơn mấy ông bà này. Nghĩ mãi tôi  cũng chỉ tìm ra hai cách lý giải. Khả năng thứ nhất là họ muốn làm  nhanh cho xong việc. Trong trường hơp này, họ rất xứng đáng được truy  cứu trách nhiệm. Khả năng thứ hai là ông quan tòa sợ phải đối mặt với  những lý lẽ của ông Vũ. Trong trương hợp này, rất nên tạo điều kiện cho  ông ta chuyển sang công tác khác, phù hợp hơn. Không thể lấy sự cẩu thả  và sự sợ hãi làm phương pháp bảo vệ chế độ.
No comments:
Post a Comment