Mình vừa về đến nhà, ông tổ trưởng gặp ngay cửa hỏi.
- Nghe nói mày ra ứng cử à ?
Mình há hốc mồm, một lát mới nói
- Sáng ngày ra, ông không nghĩ được cái gì khôi hài hơn hay sao ?
Ông tổ trưởng phân trần.
- Anh thì cũng không biết, nhưng nghe  ông X bí thư nói thế. Tại địa phương có người ứng cử thì phải làm nhiều  việc lắm, nghe nói chú ra ứng cử nhưng chưa biết ứng cử vào đâu. Nếu có  thì để anh em biết còn chuẩn bị, ứng cử là quyền công dân, có ra cũng  chả sao.
Á à, mình nghĩ, thế này là ông ý nói thật đéo phải đùa. Mình tức mới chửi một tràng
- Đm cái loại tôi một tiền án, bốn tiền  sự. Ông thừa biết quá. Loại tôi ra ứng cử đại diện cho ai, cho lưu manh  à. Ờ mà có đại diện lưu manh thì có khi tôi cũng ra. Cái đất nước này  lưu manh hơi nhiều đấy, bét cũng vài chục triệu thằng. Nhưng bây giờ tôi  chưa điên đến mức đấy, tôi còn đang đợi thằng N vác gà đi chọi.
Ông tổ trưởng cười xuê xoa cho qua chuyện, rồi lái sang chuyện khác.
Mình vẫn thấy lăn tăn, nào lại có tin đồn mình ra ứng cử mới quái lạ.
Thế nhưng mấy hôm sau mình mới nhớ ra  thêm chi tiết quái lạ hơn nữa, là ngày 3-4 thì hết con mẹ nó hạn ứng cử  viên tiếp xúc cử trị, hiệp thương từ trước đó mấy hôm. Nếu ông ý hỏi  mình vào trước ngày 29-3 khoảng 1 hay nửa tháng thì một nhẽ, đằng này  hết hạn rồi còn hỏi thế làm gì nhỉ.
Sáng hôm sau 4-4 Lê Quốc Quân bị bắt trước cổng tòa án Hà Nội, ngay trước mặt mình.
Một ngày tháng 3 -2011 trời mưa rét, Quân lái ô tô đến nhà gọi mình đi cùng, leo lên xe hắn mới thủ thỉ
- Hôm nay tôi đi lấy hồ sơ ứng cử đại  biểu quốc hội, rủ ông đi cùng xem có trục trặc gì ông hỗ trợ. Ví dụ như  thiếu sót giấy tờ cái gì còn có người chạy đi lấy, hôm nay hạn chót rồi.
Hai thằng vào sở Nội Vụ ở chỗ 18 Lê  Thánh Tông, phải bỏ lại chứng minh thư bên ngoài cổng bảo vệ. Lấy hồ sơ  xong thì quay ra lấy lại chứng minh thư. Cái tin mình ứng cử có lẽ từ đó  ra, tài thật, tai mắt cặn kẽ đến thế là cùng. Chỉ vào sở Nội Vụ mà tin  về đến tổ dân phố, không biết cái tin ấy còn đi qua bao nhiêu nơi mới về  đến chỗ ông tổ trưởng dân phố nhà mình. Nếu cái tin đó đã đi qua những  quãng đường như thế, có nghĩa vấn đề đã không phải là nhỏ. Có ai đó đã  quan tâm, quan tâm đến ai thì ngay hôm sau ngày 4-4 đã rõ.
Quân là kẻ vui tính, hiền lành thậm chí  còn hơi bồng bột, hắn say mê cái gì thì đắm đuối đến mê mệt. Thần tượng  đến vô cùng. Một đêm năm ngoái mình và hắn ngồi ở vườn hoa, mình nói sắp  tới ông Nhơn ở Đà Lạt sẽ ra đây thay Đức TGM Ngô Quang Kiệt, đang ngồi  thân mật vui vẻ, hắn nghe nói thế giật phắt người quát.
- Ông đừng đơm đặt các đấng, cụ Nhơn sao mà ra đây được.?
Mình nói ông Nhơn có vấn đề rồi, ông ý  ra đây thay cụ Kiệt là do sắp xếp bàn bạc của một nhóm giám mục toàn  người miền Nam, nhóm này tác động lung tung với các thế lực khác…. Mình  chốt.
- Tôi sẽ phang một bài về chuyện này.
Quân nhảy dựng lên, hắn chỉ mặt mình quát, giọng uất nghẹn.
- Ông, ông tôi …tôi cấm ông viết về các đấng, tôi..tôi …không để ông yên. Tôi cấm ông
Hắn rít giọng gào giữa đêm.
- Tôi báo ông biết, ông… ông mà xúc phạm đấng nào tôi quyết sống chết với ông.
Mình cũng bực vì hắn dọa mới nói
- Cái loại mày thấp bé, cận mắt, bé đến giờ chỉ biết học. Mày làm gì được tao, bình tĩnh đê.
Nó chạy ra xe mở cửa, nhảy lên đóng sập cửa lao vụt đi. Mình ở lại ngủ trên ghế công viên đến sáng.
Tháng sau ông Nhơn đang làm giám mục Đà Lạt ra Hà Nội thay Đức TGM Ngô Quang Kiệt, Quân khóc. 
Mình hỏi
- Giờ tôi nói chuyện này được chưa?
Hắn lau mắt nói.
- Thôi anh đừng viết gì, dù sao cụ Nhơn  cũng là người tốt. Anh đừng làm đau thêm người Công Giáo chúng tôi.  Chúng tôi rất tôn trọng các đấng.
Giáo dân vốn thành kính mến yêu các đấng  chủ chăn đến tuyệt đối, Quân là điển hình loại như vậy, mình thấy hắn  nói cũng tội nên không viết gì về ông Nhơn nữa.
Từ khi ĐC Nhơn về làm TGM giáo phận Hà  Nội. Quân chưa có dịp gặp, mặc dù hắn đang là trưởng ban liên lạc khối  Doanh Nhân- Trí Thức Công Giáo. Dường như tòa giám mục Hà Nội không để ý  gì đến hắn, hay để ý cũng không biết nữa. Bỗng nhiên trước hôm hắn bị  bắt ít lâu, đại diện của tòa giám mục Hà Nội gặp hắn , khiến hắn băn  khoăn không biết lý do gì. Hắn gọi mình đi cùng. Vị đại diện kia chỉ hỏi  han chuyện này nọ lan man lắm. 
Quân bị bắt đã hơn tuần, các giáo xứ  nhiều nơi đã lên tiếng. Duy nhất tòa giám mục Hà Nội vẫn yên ắng. Hay họ  biết chuyện Quân bị bắt trước cả ngày 4-4 rồi sao.?
Có lẽ một số bạn Công Giáo sẽ nghĩ mình khích bác gì khi đặt câu hỏi vậy.
Quân là một giáo dân nhiệt thành xây  dựng giáo hội, yêu mến các đấng chủ chăn vào hàng bậc nhất, yêu mến một  cách tôn kính, nhiệt thành. Hắn sẵn sàng xả thân với kẻ nào dám báng bổ  các đấng của hắn, cho dù là chiến hữu như Lái Gió hắn cũng có lẽ chẳng  tha. Mặc dù loại hắn dây với Lái Gió như thư sinh chọi với hàng thịt.  Thế nhưng cái đêm ở vườn hoa, mắt hắn rực cháy sự liều thân , bất chấp  là ai trước mặt.
Hôm nọ mình bảo hắn.
- Có hình ông minh họa việc ra ứng cử trên mấy trang mạng. Hình mờ lắm, để tôi chụp ông một kiểu cho nét.
Không ngờ đó là cái ảnh để minh họa trong những tin tức hắn bị bắt.
Mình thật nhớ Quân, hôm giáp Tết. Hắn  gọi mình đến công ty hắn, lúc các nhân viên công ty hắn đang nhận quà  Tết. Hắn cầm túi quà Tết đưa mình nói.
- Có túi quà Tết, chả có gì, anh cầm về  cho có không khí. Tôi biết anh chả làm gì ở đâu mà có quà, anh mang về  cho vợ con đỡ tủi.
Hôm nay Quân vẫn chưa có tin gì, cái  chai rượu trong túi quà vẫn còn trên ban thờ. Mình nhớ hắn quá nhất là  lúc hắn khóc, hắn hay xúc động như vậy. Hắn là đứa luôn sống chân tình  với mọi người, chân tình một cách rất hồn nhiên.
Mình nhớ hắn khóc bởi vì lúc này mình…..
No comments:
Post a Comment