PHAN ĐÔNG ANH - Vụ án Đoàn Văn Vương-Đoàn Văn Quý làm chấn động cả nước, có tầm vóc rất lớn, hậu quả tác hại khó lường cho chế độ Hà Nội. Gia đình ông Đoàn Văn Vươn, cựu bộ đội, thành phần được cho là trung kiên với đảng, nhưng đã bị chính đảng Cộng Sản, thi hành chính sách cướp đoạt đất đai để cưỡng chế ngư trường, được gầy dựng từ mồ hôi và tim óc của một cán bộ phục viên.
Tức nước vở bờ, khiến cho gia đình nạn nhân của chính chế độ mà gia đình ông tin tưởng, phục vụ, cướp mất đi tất cả tài sản và huê lợi sinh sống; cuộc đề kháng bằng vũ khí tự chế với lực lượng hàng trăm công an, như là cuộc khởi nghĩa, đã và đang gây chú ý cả nước, nhất là hàng ngũ bộ đội, cán bộ phục viên hay tại chức, họ lấy đó để rút kinh nghiệm, sau nầy không trở thành nạn nhân của đảng, nếu họ ý thức và đứng lên chống lại chế độ như ở Ai Cập, Lybia, Syria…. Vụ đụng độ bất cân xứng về lực lượng, vũ khí giữa gia đình ông Đoàn Văn Vươn và cả một tập đoàn công an, cán bộ huyện Tiên Lãng, tỉnh Hải Phong đã đưa đến cho gia đình nạn nhân thảm trạng vừa mất hết tài sản và bị tù vì tội dám chống lại đảng và nhà nước.
Tuy nhiên, vụ án Tiên Lãng như không cánh mà bay, khắp cả nước và hải ngoại, đương nhiên là Hoa Kỳ và các nước có đặt sứ quán, cũng đã biết rất rõ. Sự kiện nầy khiến cho tập đoàn trung ương đảng quan ngại, vì đây là vụ đàn áp có chủ trương, theo chính sách, có thể đây là mồi lửa, đốt cháy cả khu vực Hải Phòng và lan đi cả nước, như cuộc cách mạng Hoa Lài gần đây.
Không phải tự nhiên mà thủ tướng VC Nguyễn Tấn Dũng có sự quan tâm đặc biệt để đến nay trấn an, giải quyết và hứa khắc phục sữa sai, cũng như giả vờ công nhận địa phương làm sai chính sách; nhưng thực ra đây là chính sách cướp đất từ trung ương đảng ban hành, địa phương thi hành. Vụ án Tiên Lãng còn đang sôi động thì vụ nhạc sĩ trẻ Việt Khang bị bắt mới đây, nhưng lại được một số cá nhân, tổ chức ở nước ngoài ào ạt yểm trợ bằng báo chí, truyền hình và vận động chữ ký để gởi đến tổng thống Obama cứu xét.
Thực ra, bài ca của Việt Khang cũng chỉ là bài ca bày tỏ lòng yêu nước, chứ không phải nhờ bài ca nầy mà làm lung chuyển chế độ như vu án Đoàn Văn Vươn. Làm bài ca hoặc là từ năm 1954 đến nay, trong dân chúng có biết bao bài thơ, ca dao, tục ngữ…tố cáo chế độ Cộng Sản, cũng không thể trở thành sức mạnh để làm nên lịch sử. Nhưng vụ nhạc sĩ Việt Khang đã sớm được phổ biến, vận động từ các nhân vật như Trúc Hồ, đài truyền hình SBTN là nơi có cha là Trúc Giang, có công quyên góp tiền với danh nghĩa từ thiện để bổ sung vào kho bạc trữ kim ngoại tệ cho Việt Nam trong thời gian dài.
Một bài ca của nhạc sĩ trẻ Việt Khang, không giống như Nguyễn Trải dùng mật ong vẽ lên lá cây trong công tác vận động quần chúng để chống nhà Minh, thời đại còn chịu ảnh hưởng phong kiến và thiên cơ, nhưng lại được một số người, tổ chức, truyền thông, cùng nhau vận động rộng rải, cả chính giới Mỹ. Tại Huê Kỳ, vụ gián điệp Trung Cộng là John Huang thời tổng thống Bill Clinton đã làm phương hại rất lớn cho nền an ninh và quyền lợi quốc gia, khi tên siêu điệp viên nầy khai thác bản tánh ham tiền, mê gái của một tổng thống đệ nhất siêu cường, đoạn xâm nhập nhiều năm vào Tòa Bạch Cung, tham dự 37 phiên họp tối mật, được bổ nhiệm vào chức vụ phụ tá thứ trưởng ngoại thương và bò lên đến chức vụ là phó chủ tịch đảng Dân Chủ Mỹ. Nhưng khi vụ án nầy mới phanh phui, thì các cơ quan an ninh gộc như C.I.A, F.B.I, sợ mất mặt và nhất là danh dự của một tổng thống, nên chuyện gián điệp bị đánh lạc hướng bằng vụ án lem nhem tình dục giữa ông Bill Clinton và nữ thư ký tập sự Tòa Bạch Ốc Monica Lewinsky, vụ án nầy như là Lê Lai cứu chúa cho nước Mỹ. Chánh giới và các cơ quan an ninh Huê Kỳ đã khéo che đậy vụ án động trời nầy bằng vụ án tình dục lem nhem, nhưng đây là một kinh nghiệm cho nước Mỹ.
Vụ nhạc sĩ Việt Khang cũng có thể là đồng dạng, khi so sánh vụ án Đoàn Văn Vươn-Đoàn Văn Quý, đáng được cổ động tối đa và phải vận động chữ ký càng nhiều càng tốt để trình lên quốc hội Huê Kỳ, trước là tố cáo tội ác cụ thể của đảng qua vụ cướp đất và sau là dùng vụ án Đoàn Văn Vươn để gây áp lực nhân quyền, chi viện, giao thương. Đối với cán bộ, bội đội mà đảng còn đối xử tàn tệ, thì các cơ sở kinh doanh ngoại quốc, nhất là các cơ sở kinh doanh có liên quan đến quyền lợi Mỹ, chắc chắn là không bảo đảm dưới quyền lãnh đạo của tập đoàn đảng CSVN.
Nếu nhạc sĩ Trúc Hồ sớm dùng những chương trình truyền hình, có thu hình và âm thanh, vận động chữ ký gởi lên quốc hội Huê Kỳ và tổng thống Obama, nhờ can thiệp và giúp đỡ gia đình ông Đoàn Văn Vươn, thì đây là công tác đánh trúng vào mục tiêu, làm cho đảng CSVN sợ hơn là vụ Việt Khang. Giải pháp cuối cùng và khả thi của Việt Khang cũng giống như Nguyễn Chí Thiện, Bùi Kim Thành, Trần Khải Thanh Thủy…quốc hội Huê Kỳ can thiệp và đưa đi Mỹ tỵ nạn, là xong, ngòi nổ hay là đóm lửa le lói bị dập tắt do sự tiếp tay của Mỹ.
Nhưng vụ Đoàn Văn Vươn, nếu được quốc hội và chính phủ Huê Kỳ lưu tâm, có đưa ra quốc hội bàn cải, và ra quyết định hay có những biện pháp chế tài kinh tế, gây áp lực nhân quyền….thì đây là điều mà đảng CS sợ và Đoàn Văn Vươn cùng gia đình không bị bức hại qua tòa án nhân dân sau nầy, nhưng làm cho đảng cùng nhà nước nhức nhối khi gia đình nầy vẫn còn sinh sống và có thể trở thành ngòi nổ khi thùng thuốc súng đã có sẵn.
Một cựu bộ đội, có khả năng sử dụng vũ khí, vận động quần chúng và sẵn sàng chống lại chế độ qua lòng căm thù, sẽ nguy hiểm gấp mười lần bài ca của Việt Khang. Trong lịch sử đấu tranh, nhạc sĩ không làm nên cuộc đổi đời, nhưng chính những người dám làm, dám hy sinh mới là động lực đưa đến thành công. Hai vụ án khác nhau về bản chất, trọng lượng, nhưng đã bị lái sang mục tiêu khác. Thay vì vận động tối đa cho Đoàn Văn Vươn, thì lại vận động cho Việt Khang rất mạnh, kể cả chiến dịch vận động chữ ký để trình lên tổng thống, quốc hội Huê Kỳ. Hay là những người vận động có thâm ý: muốn hại Việt Khang khi công nhận nằm trong tổ chức của họ ở nước ngoài và dùng vụ án Việt Khang như là mục tiêu giả để khỏa lấp vụ án Đoàn Văn Vươn, đáng lý phải làm lớn chuyện, vận động trong ngoài, để tạo thành ngòi nổ trong công cuộc giải tán chế độ Cộng Sản.
Tại nước ngoài, nhiều người có tấm lòng, đã hăng hái ký tên để yểm trợ cho Việt Khang, chuyện nầy không sai, nhưng coi chừng bị những kẻ hàng hai, lợi dụng lòng yêu mến quê hương, để lái sang mục tiêu phụ, tránh mục tiêu chánh ở trong nước, trở thành vô ích, sau đó dễ chán nản như đã từng nhìn thấy những nhà đấu tranh xuất ngoại như Trần Khải Thanh Thủy, Bùi Kim Thành, Nguyễn Chí Thiện.
PHAN ĐÔNG ANH
No comments:
Post a Comment