Wednesday, October 5, 2011

“Cám ơn” ông Nguyễn Tấn Dũng



Trần Ngọc Thành - Mặc dầu là những quốc gia đàn anh trong khối cộng sản với hàng chục triệu đảng viên,  có bom nguyên tử, có tên lửa vượt đại châu, có hàng chục triệu lính với trang bị vũ khí hiện đại, nhưng Liên Xô và khối cộng sản Đông Âu đã sụp đổ.

Nó sụp đổ vì bản thân nó là một chế độ đã mục ruỗng từ bên trong ngay từ khi mới hình thành và chính những người cộng sản làm cho nó ngày càng mục ruỗng . Nhưng tại Việt Nam, người ta lại đổ vấy cho Mỹ và PhươngTây, đổ vấy cho” các thế lực thù địch”, thế mà nhiều người tin, kể cả Trí thức.

Những người từng là lãnh tụ cộng sản, những nhân vật nối tiếng thế giới hơn hẳn các  ông cầm quyền tại Việt Nam mấy cái đầu đã từng nói:

Tổng bí thư đảng cộng sản Liên Xô Gorbachop:  “Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng cộng sản. 

Ngày hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng: Đảng cộng sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá.”

Tổng thống Nga Boris Yeltsin: “Cộng sản không thể nào sửa chữa mà cần phải đào thải nó”

Thủ Tướng Đức Angela Mekel: “Cộng sản đã làm cho người dân trở thành gian dối”.

Tổng thống Nga Vladimir Putin: “Kẻ nào tin những gì cộng sản nói là không có cái đầu. Kẻ nào làm theo lời của cộng sản là không có trái tim.”

Đức Datlai Latma: “Cộng sản là loài cỏ dại mọc trên hoang tàn của chiến tranh; Là loài nấm độc sinh sôi nẩy nở trên rác rưởi của cuộc đời.”

Những gì đã xẩy ra tai Việt Nam đã hội đủ tất cả nội dung của những lời phát biểu trên đây, nhưng rất nhiều người chưa tin kể cả Trí thức.

Ngày 25 tháng 1 năm 2006, tại thành phố Strasburg (Pháp), Hội đồng Châu Âu ra ra nghị quyết số 1481 với các điều khoản lên án chủ nghĩa cộng sản và đồng nhất chủ nghĩa cộng sản với tội ác chống loài người.

Cuối tháng 12 năm 2007, tại thủ đô Washington, người ta đã khánh thành đài tưởng niệm Nạn nhân của Chủ nghĩa Cộng sản. Ước  tính trên 100 triệu người đã bị chết vì chế độ cộng sản.

Vẫn chưa làm cho người Việt tin kể cả Trí thức.

Việt Nam trước đây là  đàn anh của các nước trong khu vực kể cả các mặt kinh tế, văn hóa, xã hội. Nhưng, “nhờ” có chủ nghĩa cộng sản mà bây giờ trở thành cái đáy của khu đông Nam Á, thua cả Lào và Căm Pu chia. Đất nước bị tàn phá, tài nguyên thiên nghiên cạn kiệt; đạo đức suy đồi, con người đối với nhau không như những con người,…

Các thế hệ cầm quyền trước đây, các tổng bí thư, thủ tướng, chủ tịch nước đã ra sức chứng minh sự tồi tệ của chủ nghĩa cộng sản: Nạn đói triền miên, người dân chỉ được ăn toàn hạt bo bo, một năm chỉ được và thươc vải, nhà tù nhiều hơn trường học,  hợp tác xã, tập thể hóa thực chất là cướp ruộng đất, đánh tư sản, kinh tế mới, buộc hàng triệu người Việt phải trốn chạy khỏi đất nước bằng nhiều cách khác nhau,…

Nhiều người Việt vẫn chưa tin kể cả Trí thức.

Ông Nguyễn Tấn Dũng trở thành đảng viên cộng sản lúc còn rất trẻ. Qua hàng chục năm sinh hoạt đảng, ông biết thế nào là chủ nghĩa cộng sản, thế nào là độc tài cộng sản. Mặc dù các thế hệ đàn anh đã hết sức cố gắng chứng minh sự tồi tệ của nó, nhưng dân chúng, đặc biệt là Trí thức  vẫn không chịu sáng mắt ra, vẫn cứ lầm lũi cúi đầu chịu nhuc, chỉ dám rên rỉ trong chăn, cùng lắm là chửi đổng hay làm mấy câu vè châm biếm theo kiểu AQ. Ông Dũng rất bực và quyết tâm phấn đấu trở thành thủ tướng để mở mắt cho dân chúng và Trí thức.

Ông đã trở thành thủ tướng và nhiệm kỳ đầu tiên ông đã làm được điều đó. Đàn anh nhượng thác Bản Giốc, ải Nam Quan, ông cao tay hơn, cho đàn em 18 tỉnh bán đất ở những vùng xung yếu với diện tích bằng tỉnh Thái Bình; Ông mời “ông bạn” từng đem cả triệu quân bắn giết đồng bào các tỉnh biên giới vào ngự trị trên nóc nhà của đất nước để nhồi bùn đỏ, lúc nào không thích thì xả chơi cho dân Tây Nguyên và các tỉnh phía Nam biết mặt; Ông cho gia đình “ông bạn” trúng thầu hầu hết các công trình trọng điểm để kéo lai rai thành „công trình thế kỷ” với thiết bị tồn kho từ thế kỷ trước; Ông mở cửa biên giới cho “ông bạn” kéo hàng hóa, rác thải sang giết chết hàng nội địa, gây ô nhiễm môi trường và đủ các loại bệnh tật; Ông cho người nhà “ông bạn” đến miền ngược, miền xuôi, những người trước đây mua râu ngô, móng trâu, móng bò, bây giờ thì xui nông dân phá lúa trồng sắn, trồng khoai, đến khi lúa bị phá, sắn bạt ngàn thì lặn mất… Ông lấy tiền thuế của dân, mượn tiền nước ngoài hàng trăm triệu đô la về cho các công ty nhà nước do ông đẻ ra như Vinashin đốt, khiến cụ nội Công tử Bạc Liêu phải hiện về tôn làm sư phụ; Ông cho công an đạp mặt dân; Ông xây nhà thờ họ như viện bảo tàng; Ông đóng ghế sẵn sàng cho con trai kế vị,  Ông xui đàn em lập kỳ tích hai bao cao su, v.v  và v.v.

Nhờ nhiệm kỳ một của ông, nhiều Trí thức đã sáng mắt thật sự, nhiều người hết hèn, nhiều người đốt thẻ đảng. Nhiều bậc Trưởng lão đã dứt khoát xuỗng đường làm lớp trẻ náo nức đi theo.

Thế nhưng, vì “đa số thầm lặng”  vẫn “mũ ni che tai” vẫn cúi đầu rụt cổ nên ông không thể nào lui về vui thú điền viên. Đạp lên đầu, lên cổ đồng đảng, ông giành giật bằng được chiếc ghế  nhiệm kỳ hai.

Khi được “cuốc hội” thông qua, liếc chéo qua thấy Sang không còn nhắc đên chuyện sâu, chuyện mọt, ông lại phát huy sở trường. Việc đầu tiên là đẩy nhà Trí thức thứ thiệt Cù Huy Hà Vũ vào trại tù rừng thiêng, nước độc; bắt cóc hàng loạt các bạn trẻ công giáo yêu nước;  cho mấy thằng đàn em sang quỳ lạy Bắc triều, cam kết giữ gìn trật tự; Chắp cánh cho giá cả bay lên, lạm phát chưa lên đến 3 con số ông vẫn ngủ chưa yên; Vàng 50 triệu một lượng ư? Chuyện nhỏ. Chúng mày xuống đường yêu nước ư? Ông giao cho công an làm luật biểu tình,…

Đấy, Ba Dũng đấy, y tá Dũng đấy, bằng dởm Dũng đấy, hàng vạn Trí thức bằng thật có dám nhìn thẳng vào mặt tao đâu. Chừng nào chúng mày còn cúi đầu thì tao còn phá, tao phá cho đến khi chúng mày chịu ngẩng mặt lên, dù đất nước này có tan hoang, dân tộc này có lại bị nô lệ.

Khi nào chúng mày ngửng mặt lên là tao sẽ chuồn, dù tài sản khổng lồ của tao tại các ngân hàng nước ngoài có bị phong tỏa thì tao vẫn còn nhiều hụ vàng chôn, hỡi những Trí thức của Dân tộc Việt.

“Cám ơn” ông Nguyễn Tấn Dũng, người ta nói “Trăm nghe không bằng một thấy”, nhiều người nổi tiếng nói về chủ nghĩa cộng sản, hàng ngàn bài báo nói về chế độ độc tài cộng sản nhưng không tác dụng bằng những việc làm cụ thể của ông.

Từng ngày, từng ngày ông đã làm cho nhiều người mở mắt.

© Đàn Chim Việt

No comments:

Post a Comment