Nguyễn Dư - Tiền định ở
đây mang hai nghĩa, ai muốn hiểu sao thì hiểu. Nếu muốn hiểu rằng do
đấng tạo hóa hay còn gọi là ông trời đã xếp đặt mọi việc trước rồi thì
cũng được. Hoặc muốn hiểu rằng chỉ có đồng tiền mới quyết định được
trong mọi vấn đề, từ việc mua quan, bán chức thì cũng chả sao.
Ở
Việt Nam, nếu ai muốn ham tiền thì phải có quyền, dựa hơi vào quyền mới
là điều kiện tiên quyết. Quan trọng như thế, cho nên lãnh đạo chưa bầu
mà đã bán ghế cũng chỉ vì tiền đã định rồi. Hiểu cách nào cũng đúng
nghĩa với hai chữ “tiền định”.
Nhưng ở đất nước ta, chắc chắn bốn cái tên: Hùng, Dũng, Sang, Trọng lãnh đạo quốc gia trong kỳ này thì cần phải hiểu ngược lại.
Hùng
thì chắc chắn không hùng rồi! Nếu hùng thì cả cái đám quốc hội đâu chỉ
có ngồi gật! Là đại biểu của dân, đại diện dân mà miệng câm như hến,
không dám công khai đấu tranh cho mọi bất công trong xã hội thì làm sao
mà gọi là hùng cho được! Hùng ở đây phải hiểu rằng là anh hùng của dân,
vì dân.
Dũng thì không dũng chút nào.
Bởi nếu dũng thì phải là người có tài, biết nhìn xa, trông rộng, quân
tử, có tư cách; đâu có hèn hạ, hẹp hòi đi trả thù người yêu nước đã tố
cáo mình bằng cách ngụy tạo hai bao cao su; đâu có đi mua “đồ chơi” mà
năn nỉ kẻ thù!
Còn Sang thì cũng
không sang! Bởi thế nào rồi cũng lại bắt mọi người tiếp tục thi đua yêu
nước mà cấm yêu nước. Học tập đạo đức bác Hồ mà khi người ta đi ra nước
ngoài cảm thấy nhục, hèn vì mang quốc tịch Vn. Sang thì phải là giàu mới
dám chơi sang. Nghèo mà chơi sang, trong khi đất nước túng quẫn mọi bề,
đường xe lửa xuyên Việt hiện còn chưa giống ai mà đi đòi làm đường sắt
cao tốc, như thế thì phải gọi là chơi nổi để lấy tiếng… ngu chứ không
phải sang. Sang thì ngược hẵn với nghèo, hèn. Lãnh đạo đất nước, nếu
sang thì đâu có khi nào mà dân khốn khổ thì kêu gọi từ mọi phía, mọi nơi
giúp đỡ bằng những việc làm từ thiện; kêu gọi cái đám tư bản thiếu điều
muốn lạy lục chúng để vào Vn đầu tư. Gọi là nghèo, nên mới hèn thì đúng
nghĩa hơn.
Trọng thì đòi hỏi phải có
lòng tự trọng; được mọi người kính trọng. Theo hệ thống trong hàng ngũ
thì cái tên này phải đứng đầu trong bốn tên kia. Thế mà trong cả đám,
hỏi ra thì ai thì cũng hứa đủ thứ, hứa cho qua chuyện mà không làm; hoặc
nếu làm không kết quả rồi tiếp tục lại hứa thì không có lòng tự trọng
và không được ai kính trọng chút nào.
Có
phải số phận của dân tộc Việt vì tiền kiếp ăn ở ác đức nên kiếp này
trời đày, phải gánh chịu dưới sự điều khiển thêm của bốn cái tên tiền
định, đi ngược lại những gì mà cha mẹ họ đặt niềm tin bằng cái tên vào
chính họ?
Nguyễn Dư
No comments:
Post a Comment